top of page

TỪNG CHÚT TỪNG CHÚT MỘT – DR SACHIN

Trong thế kỉ 14 có một vị vua rất giỏi ở Scotland. Ông bị nước Anh đánh bại và ông bị trục xuất. Vợ ông bị binh linh giết chết. Ông rất chán nản và ông ấy nghĩ rằng mình sẽ rút lui khỏi cuộc đời làm vua, đi đến những mảnh đất thiêng dành phần đời còn lại trong cầu nguyện.

Người ta kể rằng khi ông đang nghỉ ngơi trong một hang động, nghĩ về thất bại của mình và những đau khổ của mình đã trải qua thì ông nhìn thấy một con nhện đang dệt tơ cho mạng của nó. Con nhện đó thất bại 6 lần trong việc giăng tơ và nó lại làm lại. Trong tâm trí ông ấy ra một quyết định đó là lần này con nhện sẽ thành công dệt mạng của mình. Ông rất là ngạc nhiên khi con nhện thử lại lần cuối cùng và trong lần thứ 7 nó đã thành công. Ông lập tức đứng dậy, quay trở về, tụ tập quân đội và trong tám năm sau không nghỉ ngơi, vô cùng kiên nhẫn, chiến đấu lại với người Anh và giành lại đất nước của mình là Scottland.


Đây là câu chuyện thường được dạy trong thời thơ ấu cho tất cả chúng ta để nói nên lòng kiên nhẫn và không được từ bỏ bất cứ lúc nào. Bất kể hoàn cảnh, tình huống có như thế nào, bất kể chúng ta có những tài khoản nghiệp nào cần phải thanh toán nhưng chúng ta vẫn tiếp tục nỗ lực phấn đấu và không bao giờ chấp nhận thất bại.


Trong một lớp học của Dadi Janki đã nói: gần đây có rất nhiều người đã trở nên chán chường trong nỗ lực của mình và thôi không nỗ lực nữa. Ánh sáng của sự giác ngộ đã bị mất đi. Đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy cứ tiếp tục tiến lên. Chúng ta phải đi đến mục tiêu của mình. Chúng ta phải chạy về phía mục tiêu của mình cứ từng chút, từng chút một – từng bước, từng bước một. Cứ dần dần như vậy.


Nếu chúng ta phân tích cuộc đời mình sẽ thấy không phải đột nhiên nó có như vậy mà nó cứ dần dần. Có rất nhiều linh hồn trong học viện này tự nhiên bỏ đi nhưng nếu chúng ta phân tích kĩ thì nó không phải là sự ra đi đột ngột mà chuyến hành trình đã tích tụ từ lâu trước đó. Những suy nghĩ về nó đã tích luỹ từ lâu, đến một lúc cực đại thì họ sẽ bỏ đi. Có thể có những ảnh hưởng từ bên ngoài nhưng có thể cũng có những ảnh hưởng từ bên trong nhưng tất cả mọi thứ đều là kết quả của những nỗ lực nho nhỏ, từng chút, từng chút một.


Từ những chuyện nho nhỏ xảy ra trong cuộc sống của mình. Cũng giống như sự đi xuống đó nó cũng dần dần mà chúng ta không nhận ra như tâm trạng, bản tính, tâm ấn, thói quen của một ai đó được hình thành không phải đột nhiên mà là cả một chuyến hành trình cứ dần dần.


Nếu chúng ta phân tích cuộc đời của mình thì hiện tại là kết quả của rất nhiều thứ đã xảy ra trong quá khứ. Nếu nỗ lực của chúng ta không tốt và nghĩ rằng nó tệ như thế nào. Nếu chúng ta muốn thay đổi thì quy trình đó nên bắt đầu theo một cách vô cùng tinh tế và dần dần. Bởi khi chúng ta nói chúng ta làm việc với các tâm ấn, nó giống như làm việc với những thứ thuộc về tiềm thức, nó không có sự kiểm soát trực tiếp về mặt ý thức. Đôi lúc, rất khó để tiếp cận được tiềm thức của chúng ta và tất cả những tâm ấn, những thói quen, những bản tính hay những thói quen đã bắt rễ sâu trong chúng ta để được tích trữ sâu vào trong tiềm thức của mình. Chúng ta nỗ lực và chúng ta thề thốt hứa hẹn và rồi lại thất bại. Khi chúng ta ở Madhuban thì mọi thứ đều ổn thoả nhưng ngay khoảnh khắc quay trở về nơi của mình thì mọi thứ lại trở về ban đầu. Cho nên nỗ lực ban đầu cần phải thực hiện ở mức độ vô cùng tinh tế. Nó là một chuyến hành trình nội tâm sâu sắc.


Người tập nâng cử tạ họ tập nâng từng chút, từng chút it một – họ thực tập gia tăng khối lượng dần dần lên nhưng từng chút từng chút đó đều được tính. Mỗi một giọt nước đều tham gia để tạo nên một cái hồ. Mỗi một nỗ lực từng 5 phút và thêm một phút đó đều được tính và đều vô cùng hữu dụng. Bởi vì, kẻ thù của chúng ta thì khổng lồ, chúng ta không thể nào tấn công nó ngay lập tức được.


Mỗi một lần chúng ta cố thì chúng ta đều thua. Vậy nên thay vì nỗ lực theo kiểu cuộc cách mạng thì hãy nỗ lực từ từ, chậm rãi nhưng bền vững chứ chúng ta đừng có làm cuộc cách mạng. Bên ngoài trông thì tốt đấy, có sự thay đổi diễn ra nhưng điều đó chỉ xảy ra đối với một số linh hồn chứ không phải tất cả mọi linh hồn.


Người nghiện rượu thì đã uống rượu suốt một thời gian dài. Anh ta cũng hiểu rằng rượu là không tốt, hiểu là nó sẽ huỷ hoại cuộc đời mình. Thế nhưng, không thể nào bỏ rượu được. Lực của thói quen quá mạnh và tất cả chúng ta đều bị dẫn dắt bởi lực của thói quen tinh tế đó.


Những thói quen đó được hình thành ra sao? Được hình thành khi nào và sao nó lại trở nên mạnh như vậy. Chúng ta có những thói quen hình thành ngược với shrimat thì liệu có thể hình thành được thói quen mới, tâm ấn mới được không? Liệu có khả năng mang lại một sự chuyển hoá nội tâm sâu sắc và tinh tế mà nó bền vững hay không? Câu trả lời là có. Tuy nhiên, quá trình của nó là dần dần từng chút một.


Từng chút từng chút một. Mỗi lần đi một bước. Vậy làm thế nào chúng ta có thể làm được đây? Chúng ta cần phải làm gì? Tôi sẽ chia ra làm một vài bước:

Bước 1: Dần dần rút lui khỏi thế giới bên ngoài. Chúng ta đã quá quen với thế giới của âm thanh, tiếng ồn, của đám đông. Bước đầu tiên nên là một cách dần dần, từ từ chúng ta rút lui khỏi thế giới bên ngoài. Điều này không có nghĩa là tôi bỏ chốn đi đâu đó, đến một nơi xa xôi mà bất kì tôi đang ở nơi đâu thì tôi chỉ cần chuyển đổi ý thức của mình từ thế giới bên ngoài vào thế bên trong. Thế giới bên trong tôi vô cùng rộng lớn bao la. Bất kể tôi có nghe thấy gì, bất kể ai đó có nói gì với tôi nhưng nếu tôi hướng vào bên trong thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Do vậy, bước đầu tiên là rút lui vào bên trong.


Rút lui một cách dần dần, từ từ khỏi tất cả những thứ ở bên ngoài như thể có một tiếng gọi nào đó từ bên trong, có một khao khát nào đó từ bên trong. Một ai đó muốn tôi đạt được người. Người bên trong đó chính là bản thân tôi.


Tôi đang khao khát để có được những trải nghiệm sâu sắc hơn. Tôi không thoả mãn với những triết lí, những lời nói suông hay những lời khuyên. Một ai đó ở bên trong tôi đang khao khát chờ mong để có được những trải nghiệm sâu sắc. Cho nên bước đầu tiên là sự rút lui, không phải từ bên ngoài mà là rút lui về mặt cảm xúc, về mặt trí tuệ. Hãy để tôi rời xa của tiếng ồn và âm thanh để đi đến một điểm của tĩnh tại. Bên trong tôi, sự tĩnh lặng ấy không cần lời nói.


Nếu chúng ta phân tích 80% cuộc đời của tất cả các Brahmin trên thế giới thì kết luận đó là nhất định chúng ta đã quên mất rằng phục vụ là môn thứ 4 nhưng chúng ta lại biến nó thành môn học thứ nhất.


Kiến thức, yoga, thực hành và phục vụ. Tất và đều bị lạc lối trong rừng rậm của phục vụ. Hầu hết đã không có hài hoà nội tâm, không có thời gian cho tapasya, cho trạng thái ý thức linh hồn. Ánh sáng bị thiếu và rồi bị chững lại.


Tôi nhớ có một lần BB nói: Phục vụ nên được cân nhắc bởi 3 thứ, nếu không có 3 thứ ấy thì phục vụ sẽ tạo ra xung đột và không thể mang lại niềm vui siêu giác quan và sự an lạc.


Đầu tiên là phải có được sự bàn quang, thứ hai là sự từ bỏ và thứ ba là tapasya. Nếu không có ba thứ này mà chúng ta nhảy vào phục vụ và bị mắc kẹt vào trong mở rộng của phục vụ thì chúng ta không thể tận hưởng được cuộc đời Brahmin. Ở bên ngoài chúng ta thấy có người đi Amrit vela, làm theo tất cả những giới luật của cuộc đời Brahmin, thế nhưng vẫn có một sự trống vắng ở bên trong bởi chúng ta đã quên mất rằng trước môn phục vụ thì còn ba môn khác nữa.


Nếu tôi không mạnh ở ba môn kia, mà chỉ tập trung vào mỗi phục vụ thì đó là hành động hướng ngoại, nó không phải là phục vụ linh hồn mà chỉ như công việc của những người ngoài kia vẫn đang làm mà thôi. Phục vụ của chúng ta nó phải có được chiều của linh hồn. Để làm được như vậy thì trạng thái nội tâm của chúng ta nên là vô cùng mạnh mẽ. Nó phải bắt đầu từ việc nghiền ngẫm, khuấy động kiến thức, yoga.


Cần phải có sự tưởng nhớ đến BB vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có như vậy thì phục vụ mới đơm hoa kết trái bằng không – phục vụ chỉ là trên danh nghĩa chứ bên trong vẫn trống trải.


Chúng ta hãy dần rút vào bên trong, từng chút từng chút một, hãy dành thời gian trong tĩnh lặng. Cứ khi nào có được chút thời gian rảnh, hãy đi vào tĩnh lặng, cô tịch. Có rất nhiều ngóc ngách ở Gyan Sarovar, đi vào một chỗ nào đó, ngồi một mình, không ở bên ai cả, không nói chuyện, cũng không cần phải bảo với ai là mình đang làm gì mà hãy cứ ngồi yên ở đó mà chiêm nghiệm. Ngồi ở đó và tự mình nhớ lại. Đó là điều cần thiết và đó là quá trình từ từ.


Tĩnh lặng và tìm kiếm sự cô tịch, đây chính là hai từ mà trong kinh sách đều nói. Càng ở trong cô tịch thì tĩnh lặng càng sâu nếu không chúng ta bị đắm chìm vào trong lớp học, những bài nói chuyện,…nỗ lực của linh hồn bắt đầu từ tĩnh lặng và sự cô tịch. Đó là bước đầu tiên.


Bước thứ hai là hướng vào bên trong. Có một thế giới nào đó ở bên trong tôi, thế giới của chúng ta có những cảm xúc bị tan vỡ, những vết thương chưa được chữa lành, những kí ức đau khổ hay những đổ vỡ tinh tế,…Thế giới nội tâm rất rộng lớn và tôi phải hiểu chuyện gì đang xảy ra trong thế giới nội tâm đó.


Thế giới bên ngoài người khác có thể thấy nhưng thế giới bên trong tôi thì chỉ tôi mới có thể thấy, không ai có thể thấy được. Cũng giống như bộ quần áo này. Nếu chúng ta đi qua một con đường bụi bặm, thì bộ quàn áo sẽ bị bụi bẩn cần phải giặt. Cho nên, có một hành trình bên ngoài là bụi bám vào…


Chúng ta đã du hành qua thời gian và những suy nghĩ đã tích luỹ những bụi bẩn, chúng cần phải có nước nhưng nước này không hề đơn giản. Nó không phải đơn thuần là nước để gột rửa đi những bụi bẩn của những suy nghĩ mà cần phải có một thứ nước vô cùng sâu sắc. Đó là nước của kiến thức, nước của việc nghiền ngẫm, nước của sự chiêm nghiệm, nước của việc hướng nội vào bên trong.


Có một người ngồi một chỗ, không làm gì hết nhưng sau 24 giờ thì vẫn phải đi tắm. Hãy thử hình dung, những suy nghĩ đã du hành qua thời gian và theo thời gian cho chuyến hành trình, biết bao nhiêu bụi bẩn đã tích luỹ vào trong suy nghĩ đó. Chúng cần phải được gột rửa sạch. Tắm rửa ấy sẽ đến bằng cách chúng ta hướng nội vào bên trong. Bằng cách khám phá thế giới ở bên trong tôi và chỉ một mình tôi làm được việc đó, không ai khác có thể làm được.


Bước thứ hai là hướng vào bên trong.


Bước thứ ba là xem bên trong tôi đang có những gì. Nghĩa là quan sát Bản thân.

Vì sao tâm trí lại cư xử theo cách như vậy? Omarktuen, một diễn giả nổi tiếng nói: Có một lần tôi đi nhà thờ và có một tu sĩ đang giảng bài. Thuyết giảng về bố thí, quyên tặng trong việc phải bố thí cho nhà thờ hay phải mang của cải đến cho Thượng Đế. Ông rất hào hứng về bài giảng đó, sau bài giảng ông quyết định lần này mình sẽ đóng 100 usd. Nhưng ngay khi bài nói chuyện hết, ông quyết định đưa 60 usd thôi bởi 100 usd thì quá nhiều. Thượng Đế đâu biết mình đưa bao nhiêu đâu. Khi người đi lấy tiền quyên góp đến ông lại thấy 60 cũng vẫn nhiều nên chỉ đưa 40 usd thôi. Nhưng ông quan sát thấy có những người còn không đưa gì cả và ông cảm thấy Thượng Đế vẫn yêu những người như thế nên ông quyết định chỉ đưa 10 usd. Khi người thu gom tiền đưa bình đến hàng của ông thì nguyên một dãy đó không ai đóng góp cả, thay vì ông để tiền vào trong thùng đó thì ông lại để ý rằng mọi người không ai chú ý đến cả nên ông lại còn lấy tiền ở trong cái hộp đó ra.


Quyết định ban đầu và hành động cuối cùng của ông khác nhau như thế nào. Đây là cách cư xử của tâm trí. Lúc này như thế này nhưng lúc khác lại có những chiều hướng khác. Mỗi lần nó lại đưa ra cái mới.


Do vậy, đầu tiên chúng ta phải hiểu tâm trí của mình nó vận hành ra sao và nó mong muốn cái gì. Một người nghiện rượu thì quyết định hôm nay mình không uống rượu nữa nhưng cứ đi qua cửa hàng rượu là lại vào uống. Mặc dù hứa cho dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ không uống nữa. Bao nhiêu năm hứa và mỗi một lần đều quyết tâm mạnh mẽ nhưng,…chúng ta bị tâm trí lừa gạt như vậy.


Bước thứ 4 là xem xem tôi đã làm gì. Hãy kiểm tra xem lần trước đến Madhuban học và thực tập. Kiểm tra xem cả năm tôi đã làm được cái gì? Hãy để tôi xem lại xem những cảm xúc nhỏ nhỏ,… tôi có kiên định, vững chãi không? Chuyện gì đã xảy ra trong thế giới nội tâm của tôi? Việc này cũng cần phải xem từ từ, vì mọi thứ sẽ không hiện hữu ngay lập tức.


Tiềm thức nó giống như một căn phòng tối và chúng ta chỉ nhìn thấy những thứ mà chúng ta soi ánh sáng vào, còn những thứ khác vẫn ở trong bóng tối. Cho nên chúng ta phải đi vào nó bằng đèn pin. Đèn pin ở đây chính là tưởng nhớ, đèn pin cũng là quan sát tách rời hay tưởng nhớ ở bên trong. Đây chính là biết thế giới bên trong.


Bước 5 là hiểu một cách sâu sắc. Hiểu những gì diễn ra ở bên trong tôi. Thay vì có nỗ lực nào thì hãy để tôi hiểu đã. Chỉ cần thấu hiểu thôi. Ví dụ như có thói tật là giận dữ. Nó cứ đến đi đến lại. Đâu là cách tốt nhất để đánh bại nó? Hãy cố gắng để hiểu về cơn giận này. Hãy hiểu lại sao mình lại nóng đến như vậy, tại sao mình lại nhạy cảm đến như vậy? Vì sao mình lại không thể ổn định được? Chuyện gì đa xảy ra? Thấu hiểu, biết và bước tiếp theo là phân tích.


Bước 6 là phân tích bản thân mình.

Có một sự kiểm tra nội tâm sâu sắc. Càng tĩnh lặng thì càng kiểm tra được sâu sắc. Những thứ chúng ta đang thảo luận đây là những điều tinh tế nhưng không gì được trông thấy ở bề ngoài cả.


Có một triết gia người Đức, ông có thói quen ở trong cô tịch, tĩnh lặng một thời gian dài. Ông đi vào rừng, giữ mình trong cô tịch để nghĩ về cuộc đời, nghĩ về bản thân, nghĩ về những mục tiêu của mình. Một lần có hai người bạn của ông đi qua, họ nói cứ tưởng ông sống một mình nên đến để bầu bạn với ông. Ông nói: Tôi đang tận hưởng bầu bạn với bản thân mình và giờ các anh đến khiến tôi lại phải ở một mình.


Những người hay yêu thích sự cô tịch như Mama hay Brahma Baba, cứ mỗi lần Mama đi đâu, điều đầu tiên mà Mama yêu cầu là sân thượng ở đâu. Bởi đó là nơi bà giữ tĩnh lặng. Brahma Baba trong 6 tháng cuối cùng, ông ngồi trong lều, ông bảo mọi người bỏ chiếc đồng hồ đi vì chiếc đồng hồ cũng tạo ra tiếng tíc tắc. Ông có sự yêu thích cô tịch đến như vậy.


Gần đây Dadi Janki có nói: Nhà của các em nên thu hút các em.

Khi Dadi hỏi gia đình khán giả: Ngôi nhà của linh hồn có cuốn hút các em không? Sự tĩnh lặng của ngôi nhà nên cuốn hút các em.


Vậy chúng ta hãy phân tích bản thân mình sau đó sự chuyển hoá sẽ đến. Sự chuyển hoá nó giống như một kết quả chứ không phải là giải pháp. Nó là kết quả của tất cả các bước vừa rồi.


Từng chút, từng chút một, những thứ mà chúng ta phải làm.

Điều đầu tiên chúng ta phải làm là làm cho Amrit Vela thật mạnh mẽ. Cứ từng chút một, mỗi ngày tăng lên 5 phút. Gia tăng thời gian 5 phút. Nếu như hôm nay dậy 4g thì hôm sau dậy trước 5 phút. Cứ thêm như thế.


Nỗ lực duy nhất để có được Amrit vela mạnh mẽ không phải là thức dậy sớm mà là đi ngủ sớm vào buổi tối. Hãy cố đi ngủ sớm vào buổi tối, vì buổi tối có rất nhiều cám dỗ. Càng ngủ sớm thì càng dậy sớm được.


Có ông Tổng thống Ấn Độ đã từng đến Madhuban. Ông thường có rất nhiều khách nhưng ông luôn xin phép đi ngủ sớm vào lúc 9g bởi ông thường thức dậy vào lúc 2g sáng. Đó là thói quen của ông. Ông thức dậy sớm và viết sách, viết ra luật,… Vì vậy ông luôn rời khỏi mọi thứ và đi ngủ lúc 9g tối. Ông chỉ là người đời thường với những mục tiêu đời thương nhưng lại rất là mạnh trong thực tập của mình.


Cho nên điều tốt nhất cần làm cho Amrit vela không phải là Amrit vela mà đi ngủ sớm hết sức có thể. Nếu phải phục vụ thì ok nhưng không được lãng phí thời gian. Nhưng hầu hết những thứ chúng ta làm vào buổi tối là những thứ ít quan trọng, chúng ta có thể sắp xếp thời gian để làm vào lúc khác. Tuỳ vào mỗi người nhưng hãy nỗ lục đi ngủ sớm hết sức có thể (trước 10g tối) để có thể thức dậy sớm và có mối kết nối mạnh mẽ với BB. Có cảm giác mạnh mẽ về vô thể, về ý thức linh hồn.


Sáng nay ở Pandav Bavan có một anh chia sẻ: trong suốt 12 năm anh ấy chỉ Amrit vela duy nhất ở một chỗ trong phòng thiền từ 3g đến 5g nên có rất nhiều bí mật thầm lặng ẩn sâu. Có rất nhiều người nỗ lực thầm lặng ở trong học viện này.


Mục tiêu duy nhất của chúng ta là trở nên hoàn hảo và hoàn thiện. Ở bên ngoài họ làm phục vụ đấy nhưng ở bên trong họ nỗ lực nhiều hết mức có thể để trải nghiệm được trạng thái vô thể. Sáng nay trong suốt toàn bộ bài murli, BB toàn nói về từ bỏ gắn kết đối với cơ thể, sự gắn kết và ràng buộc. Rất nhiều lần BB đã nói như vậy, rằng hãy tách rời, tách rời. Hãy chết trong khi còn sống…


Hãy tiến lên, từng chút từng chút một.

Thứ 2, mỗi một ngày nên có gì đó mới mẻ. Một bài tập thể dục mới, một phương pháp nghiền ngẫm mới mẻ, một suy ngẫm mới, thảo luận mới, một ý điểm murli mới,…nếu không có sự sáng tạo thì cuộc sống trở nên nhàm chán. Cho nên sáng tạo trong kiến thức, trong yoga, trong phục vụ,…những gì các bạn đang làm, hãy xem mình có thể làm điều mới mẻ gì?


Chẳng hạn, chúng ta đã tổ chức 10 chương trình rồi vậy chương trình thứ 11 thì tôi nên mang điều mới mẻ gì. Tôi có thể có sự sáng tạo nào ở đây?


Khi chúng ta có những suy nghĩ ấy thì sự sáng tạo xuất hiện còn chúng ta có những suy nghĩ cũ thì tính sáng tạo sẽ chấm dứt. Chúng ta phải khám phá từ những chiều kích mới và khám phá mọi thứ từ trên cao. Chúng ta thấy có rất nhiều thứ mà mình đã chưa làm.

Chúng ta tự hài lòng với bản thân vì vậy nó ngăn cản sự tiến bộ của mình.


Từng chút từng chút một, hãy gia tăng sự thanh khiết lên. Tăng cấp độ thanh khiết của mình lên. Hãy để cho những suy nghĩ càng ngày càng trở nên trong sáng, thuần khiết. Hãy để cho cảm xúc được thanh lọc. Hãy để cho mỗi lời tôi nói ra thanh khiết hết sức có thể. Hãy để cho những hành động của tôi cũng thanh khiết. Nhất là trong các mối quan hệ của tôi. Chúng có thanh khiết không? Chồng với vợ? Cha mẹ - con cái? Một Brahmin này với một Brahmin khác? Giáo viên với học viên?,…những mối quan hệ ấy có thanh khiết không hay nó có sự ô trọc hay gắn kết nào đó? Tôi thích giáo viên này quá, tôi không thích giáo viên kia,…


Hôm nay murli BB nói: Có người nói giáo viên này nói rất ngọt ngào, giáo viên kia nói rất hay và BB bảo, linh hồn mới ngọt ngào chứ không phải là cơ thể.


Cho nên chúng ta hãy đảm bảo thanh khiết và thanh lọc mối quan hệ từng chút từng chút một. Gia tăng sự thanh khiết của mình lên. Hãy suy nghĩ rằng tôi là một linh hồn thanh khiết, tôi lan toả sự thanh khiết đi khắp nơi. Một suy nghĩ rất đơn giản nhưng lại rất mạnh mẽ.


Có rất nhiều suy nghĩ sẽ kết hợp cùng với nhau và nó sẽ tạo nên một sự thanh khiết trọn vẹn. Những suy nghĩ sẽ đến như thế nào, từng chút từng chút một.


Nếu chúng ta phân tích về tội phạm ở trên toàn thế giới thì chúng ta thấy rằng mọi loại tội phạm trên toàn thế giới được thực hiện hầu hết vào buổi tối. Trong suốt cả ngày và đến tối thường không kiểm soát nổi và những hành động tội phạm sẽ diễn ra.

Những suy nghĩ của thói hư tật xấu sẽ xuất hiện và Maya cũng như thế. Nó sẽ xâm nhập vào tất cả các ngóc ngách.


Do vậy, từng chút từng chút một chúng ta tạo ra suy nghĩ thanh khiết và từng chút từng chút một chúng ta gia tăng lòng quyết tâm. Hãy có lòng quyết tâm vào lúc đầu của ngày, rằng mình sẽ làm gì hôm nay, chúng ta phải nghiền ngẫm ít nhất 5 chủ đề trong murli. Ví dụ, hôm nay trong murli BB nói về sự hài lòng mãn nguyện. Nền tảng của sự hài lòng là có thành tựu, khi đã có thành tựu thì sẽ có sự mãn nguyện và khi đã có sự mãn nguyện thì sẽ có tất cả mọi thứ.


Điều kiện để có được sự mãn nguyện là hãy sử dụng tất cả mọi thứ một cách đáng giá. Vì vậy, chúng ta hãy viết ra và trong suốt cả ngày nghĩ về sự hài lòng mãn nguyện. Trong cuộc sống tôi có hài lòng hay không? Đâu là lí do về sự không hài lòng của tôi? Tại sao sự khó chịu bất mãn đó ở trong tôi? Tôi có Amrit vela, có đi học, tôi cũng làm phục vụ, tôi có sự thanh khiết tốt, buổi tối cũng thiền,…nhưng tại sao tôi lại không cảm thấy mãn nguyện hài lòng? Vì sao vậy? Hãy cố gắng tìm hiểu ra.


Từng chút từng chút một, hãy gia tăng lòng quyết tâm và rồi từng chút từng chút một gia tăng sự kiểm soát bản thân. Điều quan trọng nhất trong kiểm soát bản thân là về thức ăn. kiểm soát bản thân mạnh nhất chính là đồ ăn của BB và toli.


Thức ăn phải được kiểm soát. BB đã nói rất nhiều lần: bất kì một Brahmin cứ bị ốm hết lần này đến lần khác vì lỗi của chính mình. BB không gọi linh hồn đó là một linh hồn yogi. Hãy kiểm soát được đồ ăn thức uống.


Khi tôi còn là một học sinh. Mẹ của bạn tôi cứ mỗi lần bà ấy đi hành hương, bà ấy lại từ bỏ một loại thức ăn yêu thích với mục đích kiểm soát, nếu không nó sẽ không có hồi kết. Có một câu rất hay cho sự vô độ của bản thân. Chẳng hạn như có một món nào đó chúng ta đã ăn nhưng không ai có thể kiểm soát được miếng ăn đó ngoài bạn.


Thức ăn có một tác động rất tinh tế đến cơ thể, tâm trí, cảm xúc của chúng ta. Chế độ ăn uống của một yogi nên hạn chế hết sức có thể gia vị. Ít muối hết sức có thể. Có những người họ không hề nếm nhưng ngay lập tức họ lấy hũ muối và bỏ thêm vào. Đó là một thói quen. Chúng ta hãy ăn ít muối, ít dầu, ít các loại gia vị đi. Ăn ít tất cả những thứ mà phải dùng qua lửa. Càng tiến đến tự nhiên càng tốt, năng lượng sẽ tăng lên và sinh lực cũng tăng lên. Chúng ta hãy tiến tới thức ăn của tự nhiên. Thế giới của nấu nướng và thế giới của đồ ăn sống là hai thế giới khác nhau. Một đằng rất dễ gây nghiện và hấp dẫn.

Chúng ta hãy hướng đến tự nhiên nhiều hết sức có thể. Điều này sẽ tạo nên một nguồn năng lượng tự nhiên cho cơ thể. Tại sao người ta lại đi tìm những trung tâm trị liệu tự nhiên và họ chỉ làm được 10 ngày sau đó lại đánh mất hết đi mọi thứ. Chúng ta hãy biến nó thành một lối sống dựa trên những thức ăn tươi mới nó sẽ tạo ra sinh lực cho cơ thể. Và điều quan trọng nhất là ý thức linh hồn.


Có hai nguyên nhân khiến chúng ta rớt xuống thời kì đồng. Thứ nhất là ý thức cơ thể và thứ hai là nấu ăn. Cho nên chúng ta hãy tìm về với tự nhiên. Hãy từng chút từng chút một trao đi hạnh phúc, những lời chúc lành, từng chút từng chút một trao tất cả những người trước mặt mình. Từng chút từng chút một trao đi cho tất cả mọi người. Từng chút, từng chút một gia tăng nhiều tình bạn thánh thiện. Đây là tập thể của tất cả những con người thánh thiện. Cho nên, hãy hết sức nhiều có thể hãy cố gắng ở trong thành luỹ này nhiều hết sức có thể. Những hành động tội lỗi sẽ không gia tăng ở trong tập thể này.


Từng chút từng chút một hãy thực hành và gia tăng tất cả các đức hạnh. Từng chút từng chút một hướng vào bên trong mỗi ngày. Từng chút từng chút một gia tăng biểu đồ yoga lên. Từng chút từng chút một gia tăng tình yêu cho BB, viết thư cho BB mỗi ngày, mời gọi BB đến mỗi ngày. 20 lần một ngày nói chuyện với Người, hỏi ý kiến Người và nhận lấy sự giúp đỡ của Người. BB cũng bảo sao con lại không dùng Ta?


Cứ khi nào đi bất kì đâu, hãy dẫn tay BB đi cùng như thể mái vòm của BB trên đầu mình và mình đi. Hãy gia tăng cảm giác BB đồng hành với mình trong tình yêu của Người rất mạnh mẽ ở trên mình. Cứ như thể BB ở đây là duy nhất trong trường này với mình, mình chỉ ở cùng với BB thôi và sẽ có sự tĩnh lặng. Hãy làm cho cuộc gặp gỡ với BB liên tục và làm trở thành một cuộc retreat tĩnh lặng cho mình.

Hãy để cho tâm trí tĩnh tại.


Có một người đàn ông đến với đức Phật và nói: tôi có rất nhiều câu hỏi để hỏi ông vì ông giảng rất nhiều điều hay và tôi muốn hỏi. Nhưng Phật nói tôi có một điều kiện: anh phải sống cùng tôi một năm và tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của anh nhưng trong năm đó anh không được hỏi gì. Một nhà sư khác ở nơi khác bảo đừng có nghe ông ta vì tôi cũng được ông ta nói rằng ở với ông ta một năm nhưng giờ tôi đã ở với ông ta 30 năm rồi và tất cả câu hỏi của tôi đều biến mất trong tĩnh lặng. Cho nên nếu có câu hỏi nào thì hãy hỏi ngay còn nếu ở với ông này nguy hiểm lắm. Bởi nếu ở với ông ta thì mọi câu hỏi sẽ biến mất bởi sự tĩnh lặng của ông ta rất mạnh.


Từng chút từng chút một hãy gia tăng tình yêu cho BB, gia tăng việc nghiền ngẫm murli. Từng chút từng chút một tuân thủ shrimat sâu sắc hơn. Từng chút từng chút một thấu hiểu shrimat nhiều hơn nữa. Hãy tìm lấy một điểm của shrimat và phân tích nó trong nhiều chiều kích khác nhau. Chúng ta có những báu vật bên mình nhưng nhiều khi chúng ta lại không nhìn ra tầm quan trọng của nó.


Có một ví dụ rất hay về một người đàn ông, có một trang trại rất đẹp. Có cánh đồng, có đồi, có hồ, có những con bò …nhưng ông không hạnh phúc với tất cả mọi thứ. Rằng cái hồ không đẹp, cái đồi của ông có đó nhưng nó lại không có mặt trời lên, cánh đồng thì không được tốt và nơi ông ở thì biệt lập cách xa với thế giới và ông không vui về nơi đó….ông quyết định bán trang trại đó đi. Sau vài ngày ông đọc báo, trên báo đăng (vì ông đang tìm cái nhà mới và xem quảng cáo nhà). Quảng cáo nói rằng: có một nơi rất tuyệt vời, có căn nhà, có cánh đồng rất đẹp, có một quả đồi và những tia nắng mặt trời chiếu rọi vào buổi sắng sớm, một nơi rất tĩnh lặng và yên bình. Nơi có những con bò rất đẹp, có cái hồ và nếu bạn ngồi bên cạnh cái hồ đó – bạn sẽ cảm thấy mình như đang ngồi ở thiên đường. Tất cả mọi thứ được mô tả rất đẹp và ông đọc lại mảng quảng cáo đó, đọc đến lần thứ 3 rồi lần thứ 4 và nói: mình muốn mua căn nhà này. Ông đi gặp người trung gian để mua căn nhà đó và gặp ngay chính người trung gian mà mình kêu bán cho mình nông trại. Ông nói rằng tôi không muốn bán nhà nữa đâu. Đây là chính là cái nhà mà tôi tìm kiếm cả đời.


Nơi mà tôi đang ở, trung tâm mà tôi đang ở, Madhuban khi mà tôi tới đây là những nơi tuyệt vời nhất. Nó là nơi tốt nhất. Hãy để tôi nhìn nó bằng một chiều kích khác để thấy nơi tôi đang ở là tốt nhất. Vị trí mà tôi đang ở là tốt nhất. Bất kể chuyện gì đang xảy ra là tốt nhất. Công việc, văn phòng, yoga, việc học của tôi,… tất cả là tốt nhất. Đừng có lời phàn nàn nào. Hãy để có sự hài lòng mãn nguyện một cách sâu sắc nhất.


Từng chút từng chút một gia tăng sự hài lòng, sự kiên nhẫn. Từng chút từng chút một hãy gia tăng chất lượng của phục vụ. Gia tăng những mối quan hệ để cho nó tốt đẹp hơn. Hãy mang lại sự hài hoà hơn, ngọt ngào hơn, yêu thương hơn cho các mối quan hệ.

Bất kể những vụn vỡ xảy ra trong các mối quan hệ, hãy để tôi chỉnh sửa chúng. Hãy để tôi giảm đi cái tôi của mình từng chút từng chút một. Đó chính là thứ gây ra sự khó chịu trong các mối quan hệ. Hãy phân tích mọi thứ, hiểu rõ mọi thứ.


Hãy để tôi gia tăng sự tĩnh lặng của mình từng chút từng chút một. Sau 6g tối hoặc 8g tối, khi chúng ta không còn việc gì để làm nữa. hãy rút vào trong tĩnh lặng đến tận sáng hôm sau mới nói. Thậm chí từ hôm nay đến tối mai, cũng không cần phải nói trong giờ ăn, trong lúc đi bộ,…hãy ở trong sự tĩnh lặng nội tâm của mình. Ngay cả khi mình đang ở bên cạnh người khác, cứ tiếp tục quan sát nội tâm mình bởi thời gian còn rất ngắn mà công việc phải làm thì lại quá nhiều mà không ai làm hộ được mình trừ chính mình.


Từng chút từng chút một gia tăng lòng tin. Hãy để tôi trở thành một người thừa hành.


Từng chút từng chút một hãy để tôi gia tăng sự bàng quang đối với thế giới này. Một tâm trí đầy tham vọng thì không thể là một tâm trí nỗ lực được. Có những tham vọng đời thường, nó không dành cho tôi vào lúc này và cuộc đời của tôi là nỗ lực cho linh hồn. Hành trình của tôi là hành trình nội tâm. Những báu vật của tôi là ở bên trong tôi. Tôi cần phải thực hiện giấc mơ của BB. Tôi phải tặng cho mình như một món quà dành cho BB đó là trở thành một thiên thần.


Từng chút từng chút một, hãy để tôi gia tăng sự xứng đáng của mình. Từng khoảnh khắc hãy để tôi tỉnh táo. Tôi không muốn gà gật. Khi nào tôi gà gật là tôi bị sa ngã và lãng quên. Đi lại như thể mình đang bước đi. Khi ăn thì chỉ ăn thôi chứ đừng nghĩ đến việc khác. Hãy làm tất cả mọi việc ở trong trạng thái tỉnh thức. Cứ như thể mình đang ở trên sân khấu và cả thế giới đang nhìn mình. Từng lời nói, từng trò chuyện, từng hành động của mình đều được ghi âm lại hết. Kể cả những suy nghĩ cũng tác động đến vật chất.


Ở hội trường Kim cương có hai cái ti vi rất lớn, cứ gì chúng ta làm đều được ghi lại và cả gia đình Brahmin đều trông thấy. Tất cả những gì tôi làm thì toàn bộ gia đình Brahmin đều nhìn thấy và họ nghĩ rằng mình là những yogi vĩ đại. Mình đang ở gần BB.


Ở trong bệnh viện chúng tôi có máy ghi lại 24g về nhịp đập trái tim. Tương tự, tâm trí của chúng ta cũng có màn hình ghi lại.


Luôn luôn phải có tỉnh táo. Càng ngày sẽ càng có nhiều trải nghiệm hướng vào bên trong, phân tích rồi quan sát bản thân, quan sát linh hồn. Càng gia tăng lòng nhiệt tình lên. Đây chính là cuộc đời mà chúng ta nhận được như là một món quà từ BB, chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại trở nên hướng thượng đến như vậy.


Tất cả những gì chúng ta đang thảo luận ở đây, mọi thứ diễn ra từng chút từng chút một.

Có một bài thơ rất hay

Tôi một mình và có bóng tối

Tôi cách xa khỏi nhà, không biết đi đâu và làm gì

Có bóng tối bao phủ

Tất cả chúng ta giờ hãy ngồi thiền và bài hát sẽ được bật lên, Mỗi lúc từng bước từng bước một. Hãy đi sâu vào bên trong, tĩnh tại ở bên trong, sự hài hoà ở bên trong, sự thanh bình ở bên trong và vẻ đẹp của linh hồn.


Lời dẫn thiền của Dr SACHIN

Một bước là đủ cho tôi, Ánh Sáng Thánh Thiện. Hãy dẫn dắt con, con đang cách xa khỏi nhà. Con nghe thấy tiếng gọi từ Cha mình. Hỡi Ánh Sáng thánh thiện hãy dẫn dắt con. Hãy để một bước là đủ cho con. Hãy để con bước một bước đó. Rút lui khỏi thế giới vào lúc này. Thế giới nội tâm đang mời gọi con. Hãy để con hướng vào bên trong từng chút từng chút một nhìn lại bản thân mình. Từng chút từng chút một mời gọi chính bản thân mình.


Ngồi ở giữa vầng trán. Tôi là một chấm điểm ánh sáng rực rỡ. Trạng thái tưởng nhớ, trạng thái nhớ về linh hồn. Tôi chính là một chấm sáng của ý thức. Một trạng thái ý thức linh hồn trọn vẹn. Cơ thể đã trở nên tĩnh tại. Trạng thái bình an hoàn hảo. Tĩnh lặng hoàn hảo. Sự cô tịch sâu thẳm từ bên trong.


Tự do khỏi cơ thể này, tôi đến vùng tinh tế và BB ở trước mặt tôi. Hãy để tôi trò chuyện với Người. Hãy để tôi nói với Người về những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời tôi mà tôi chưa bao giờ chia sẻ với ai. Hãy để tôi trở nên trong suốt với Người. kể với Người những chuyện mà tôi sợ khi nói với người khác. Hãy để tôi kể với Người về sự thất bại của mình, những khiếm khuyết của mình, những chuyện ấy là tự lừa dối bản thân.


BB con kể với Cha mọi điều. Cha là Đại Dương Nhân từ, Cha là Đại Dương Yêu thương.

BB con biết, Cha đã hiểu hết những gì con kể. Cha là Đại Dương Thấu Hiểu.

BB con đã thử tất cả mọi thứ, vậy mà những khiếm khuyết này vẫn còn lại ở trong con, hãy thắp lên ánh sáng cho con.


BB hãy nói cho con, giờ Cha muốn con làm gì? Vì sao Người lại gọi con đến học viện này? Nhiệm vụ vĩ đại nào đang chờ con ở phía trước? Cha biết rõ con là ai. Cha biết tiềm năng của con. Cha có nghĩ mục đích mà Cha mang con đến học viện này đã được thực hiện hay chưa? Hãy nói cho con biết giờ Cha muốn con làm gì?


BB con biết, Cha luôn có mặt ở đó, nhưng hãy dạy con, hãy nói cho con biết làm thế nào con gia tăng được cảm giác luôn ở bên Cha, cảm giác thân mật của Cha. Con cảm thấy đơn độc khi con quên mất Cha là người Đồng Hành của con. Con đã thử tất cả mọi thứ. Giờ Cha hãy nói cho con biết làm thế nào để con luôn ở trong tình đồng hành với Cha?

Thế giới tĩnh lặng đang thu hút con, con được vào thế giới đó, vào trong vùng tĩnh lặng đó. Và BB Người là Đại Dương tĩnh lặng đang thu hút con về phía Người và hãy để con được đắm chìm trong Người.


Giờ đây, tôi thấy mình đang vùng Tối Cao, thế giới vô hình. Từng chút từng chút một, hãy để tôi đến với Người Cha Tối Thượng của mình. Trải nghiệm về trạng thái hạt giống. Tôi và Cha tôi là một.


Tôi đi xuống đến vùng tinh tế, khoác vào bộ trang phục tinh tế của thiên thần. Tôi đang bay. Đi xuống đến một đỉnh núi và đến Pandav Bavan. Giữa những quả núi, tôi là một thiên thần ánh sáng và tôi đang đứng trước tháp Bình An, tôi nghe được những điều BB nói: Con ơi nếu con muốn trở nên mạnh mẽ thì con hãy đến tháp bình an và tôi được truyền sức mạnh. Giờ tôi vào phòng lịch sử. Bàn tay chúc phúc của tất cả linh hồn tổ tiên đang ở trên đầu tôi. BB nói: nếu con có những suy nghĩ lãng phí thì con hãy đi vào phòng lịch sử. Tôi được rót đầy bởi những suy nghĩ mạnh mẽ

Tôi đi vào phòng BB và nghe BB nói: Này con! nếu con muốn trở nên giống BB thì mỗi ngày con hãy đi vào phòng BB ở PandavBavan


Từ đó tôi bước vào lều BB và tôi nghe những lời thì thầm của Người: Này con! nếu con cảm thấy chán nản, thất vọng, con hãy đi vào lều BB và có cuộc trò chuyện tâm tình với BB và kể cho T những chuyện trong lòng con. Vì sao con lại sợ như vậy. Tôi trò chuyện với BB ở lều của Người.


Bây giờ tôi đang đứng ở góc sân ở Pandav Bavan, những thiên thần đang đi lại xung quanh. Tôi thật là may mắn.


Tôi được rót đầy bởi niềm an lạc và niềm vui siêu giác quan. Bây giờ tôi bay lên trên cao để nhìn thấy toàn cảnh Madhuban và mang những sóng rung động ấy gửi đi khắp thế giới thanh lọc năm yếu tố và dần quay trở lại cơ thể này.

Từng chút từng chút một tôi đang trở thành một thiên thần của Thượng Đế.


146 views1 comment

1 comentário


test
16 de jun. de 2022

great


Curtir
bottom of page