top of page

CHUYỂN HOÁ CẢM XÚC BẰNG VIỆC DỌN DẸP “CHIT” – Ý THỨC SIS. GOPI

Chit (Ý thức) là gì?

“Chit” có phải là tâm trí? Nó thậm chí còn sâu hơn cả tâm trí nữa - Tiềm thức? Trạng thái tồn tại của chúng ta? Nó là chiếc đĩa ghi kí ức nằm trong phần tiềm thức của tâm trí. Đây là một phạm trù khá là khó để định nghĩa rõ ràng, cho tới tận hôm nay thì tôi vẫn chưa thể tìm được một từ tiếng Anh nào có thể diễn giải nó sát nhất và nắm bắt được ý nghĩa thực sự, bởi vì nó được sử dụng trong rất nhiều những bối cảnh khác nhau trong tiếng Hindi. Từ “chit” đến từ một từ vô cùng đẹp miêu tả về Shiva: Sat Chit Anand. Đấng duy nhất là Chân lý Sự thật, Đấng duy nhất là Ý thức thuần khiết và Đấng an lạc. Thực ra từ “chit” được dịch là ý thức. Khi em nghĩ về những thuật ngữ như “Ý thức cơ thể” hay “Ý thức linh hồn”, thì những thứ đó chỉ giống như một khía cạnh thuộc về ý thức (chit) mà thôi. Ý thức ấy liên quan tới những khía cạnh thuộc về cơ thể. Trong cơ thể có rất nhiều kiểu mở rộng, đa dạng, vì thế sẽ có những khía cạnh thuộc về ý thức hấp thu lấy những trải nghiệm, sự kiện và con người trong cuộc sống, như những sự kiện thuộc về quá khứ. Ý thức hay “chit” là một khía cạnh thuộc về Chaitanya - nghĩa là tinh thần, là linh hồn, là thứ mà có khả năng lang thang khắp nơi.

Ví dụ như có một doanh nhân trở về nhà để ăn trưa, nhưng anh ấy hoàn toàn chỉ đắm chìm trong những suy nghĩ về một khách hàng giàu có sẽ tới cửa hiệu của anh ấy vào lúc 2:00 chiều. Anh ấy ăn, nhưng không thể nếm bất cứ thứ gì, ý thức khi đó không ở hiện tại, nó chỉ hoàn toàn đắm chìm trong một khung cảnh khác ở một nơi nào đó. Em cũng có thể ngồi đây và em có thể nhớ tới điều gì đó ở Mỹ, chi tiết của một ngôi nhà, gia đình ở Mỹ và em có thể hoàn toàn tan hoà trong khung cảnh đó. Đây là một khía cạnh của ý thức. Nó lang thang. Con người ta nói là tâm trí của họ lang thang, nhưng tâm chí của em không thể lang thang được, tâm trí của em không thể rời bỏ cơ thể, và đi lang thang. Mà đó là một khía cạnh của ý thức, thứ mà có thể đắm chìm vào bất cứ điều gì. Ý thức cơ thể là khi ý thức được tan hoà trong những khía cạnh thuộc về cơ thể. Ý thức linh hồn thì ý thức của em đắm chìm, tan hoà trong trạng thái của bản thể, của linh hồn, tĩnh tại, phẳng lặng. Và đó là khi em bắt đầu trải nghiệm những phẩm chất của linh hồn. Bình an, An lạc, Thanh khiết.


Trên con đường Bhakti có một câu chuyện về vua Janak. Vua Janak được biết đến là người à đạt được sự nhận thức về bản thân một cách trọn vẹn, vượt thoát vật chất và những thú vui thuộc về thế giới vật chất. Có một người con trai của một vị hiền triết, ông ấy muốn dạy con trai mình những bài học tâm linh, nên ông ấy bảo cậu ấy hãy đến gặp vua Janak và nhận lấy những chỉ dẫn tâm linh. Vì thế chàng trai đó đã đi và khi anh ấy tới cung điện của vua Janak, anh ấy nhìn thấy vua đang khoác lên mình xiêm y lộng lẫy, cánh tay thì ôm lấy nữ hoàng, cùng với rất nhiều đồ ăn và châu báu. Chàng trai nghĩ: Mình sẽ học được điều gì từ con người này đây? Chắc chắn, vua Janak chào đón anh ấy vô cùng nồng nhiệt, yêu thương. Rất nhiều đồ ăn được mang ra để chiêu đãi chàng trai. Bàn ăn được bày biện, anh ấy ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn. Vua Janak tiếp tục mang lên nhiều hơn nữa những món ngon. Anh ấy nhìn quanh rồi chú ý thấy trên đầu mình có một chiếc chuông rất lớn treo lủng lẳng phía trên. Nhưng nó được treo bằng một sợi dây vô cùng mỏng manh, nó trông như thể sắp rơi tõm xuống đầu anh ấy. Anh ấy ăn, nhưng ý thức của anh ta thì đặt ở nơi nào? Ý thức hoàn toàn chìm trong suy nghĩ rằng: cái chuông kia sắp rơi xuống đầu mình. Chàng trai kia thì ăn rất nhanh. Đến cuối bữa ăn, vua Janak hỏi: Chàng trai, bữa ăn có làm ngươi hài lòng không? Và anh ấy nói: Thật lòng thì, toàn bộ ý thức của tôi chỉ chăm chăm sợ hãi về việc chiếc chuông sẽ rớt xuống đầu mình. Tôi không hề có cơ hội thưởng thức món ăn chút nào. Sau đó, vua Janak nói: Chính xác rồi. Còn ý thức của ta lại hoàn toàn tan hoà trong Đấng Duy Nhất, trong Atma - linh hồn, ta vượt thoát khỏi mọi trải nghiệm thuộc thế giới này.


Nơi mà ý thức của lang thang ghé tới, điều mà ý thức của hấp thu chính là cội nguồn của những cảm xúc trong tâm trí. Tâm trí của em giống như một cuốn sách và tâm trí tạo ra những hình ảnh trong cuốn sách đó. Đó là lý do tại sao ý thức của em có thể tan hoà, hợp nhất với bất cứ điều gì.


Trong tiếng Hindi, chúng tôi có một cụm từ: Prasanna Chit - ý thức có sự hài lòng mãn nguyện, nghĩa là một kiểu ý thức mang năng lượng của sự hài lòng. Nó tan hoà, đắm chìm trong sự mãn nguyện. Baba thường hay nói về Prasanna Chit, nhưng nó được dịch là sự hài lòng. Các em thì là Prashn Chit, nghĩa là câu hỏi, Prashn là câu hỏi. Ý thức của em hoàn toàn lạc trong mớ bòng bong những câu hỏi về cái gì, tại sao nó lại xảy ra và đặc thù của vở kịch thì luôn kích hoạt những câu hỏi giống như vậy.


Em biết kí ức được tạo ra bằng cách nào phải không? Ký ức được tạo ra trong bối cảnh của vở kịch, những cảnh tượng, sự kiện, tình huống, tương tác. Khi ý thức hấp thu những sự kiện của vở kịch, em sẽ bắt đầu tạo ra những kí ức. Những bối cảnh ấy khiến ý thức của em bị đắm chìm trong đó, nó tóm lấy tâm trí, những cảm xúc được tạo ra, những hình ảnh được tạo ra, kí ức được thiết lập và rồi em bắt đầu thấy sự kiện ấy tạo ra những cảm xúc rất mạnh mẽ trong cuộc đời mình. Vì vậy, tôi có thể hiểu tại sao chúng ta lại cảm thấy đôi chút đổ vỡ, rạn nứt bên trong mình hay cảm thấy bị chia cách với chính mình. Bởi vì có những khía cạnh của ý thức đã bị mắc kẹt ở một nơi nào đó. Và khi chúng ta nghĩ về những kí ức tốt, thường thì chúng ta ít khi nhớ tới những kỉ niệm đẹp, chúng tự nhiên nên đơn giản trôi qua. Nhưng những kí ức mà em nhớ lại thường là những kí ức không hay và sau đó điều xảy ra đó là ý thức bị thu hút vào đó, hết lần này tới lần khác. Nó giống như thể, trong cái khoảnh khắc ấy, một khi ý thức để nó chìm đắm trong kí ức ấy, thì thậm chí cả cơ thể lẫn tâm trí em đều đang sống lại khoảnh khắc đó. Rất nhiều bệnh tật xảy ra và cơ thể em trải nghiệm rất nhiều stress bởi vì ý thức không hiện diện ở hiện tại, vào thời điểm em thực hiện hành động.


Ý thức lang thang bởi vì những sự ô trọc bên trong.

Sự ô trọc là điều gì đó mà được tạo ra khi chúng ta đánh mất nhận thức về bản thân, từ đó karma, hành động của chúng ta bắt đầu suy thoái. Và rồi, em bắt đầu làm những gì dễ dàng thay vì những điều đúng đắn. Nó dễ dàng, sửa nhanh, sửa tạm. Đó là thời điểm sự suy đồi len lỏi. Và hệ quả phụ của điều ấy đó là em bắt đầu thực hiện những điều đi ngược với sự thật về bản thân em, trái với lương tâm em. Nó sẽ bắt đầu tạo ra những lỗi sai trong hệ thống, bắt đầu để lại dấu vết và em lại trở nên thực sự ý thức về chúng. Rốt cục thì điều gì sẽ xảy ra khi em bắt đầu thực hiện karma không đúng, những thứ sai lầm, nói dối, rắc tâm mang lại khổ đau cho ai đó, làm gì đó vì ghanh tị, vì mếch lòng, vì hận thù, bóp méo sự thật, em không nhận thức được rằng trong khoảnh khắc đó, em đang tạo ra cho chính bản thân mình một ý thức thích lang thang.


Ví dụ, em có nhớ lần đầu tiên em nói dối không? Nói dối thì dễ dàng phải không, cứ nói dối đi vậy, đằng nào thì họ cũng chẳng biết đâu, rồi giờ lại tiếp tục dối trá để che dấu những lời nói dối kia. Nhưng rồi bởi vì em tiếp tục trượt ngã trong chuỗi domino theo hướng đó, em bắt đầu tin vào những lời nói dối của em với chính bản thân mình. Dối trá trở thành niềm tin. Em bắt đầu sống với những dối trá đó. Và khi em sống với sự dối trá ấy, thì vào một lúc nào đó trong cuộc đời mình, em sẽ bắt đầu cảm thấy rằng em xa cách với chính em. Nó thì không hẳn là sự đau khổ nhưng nó không ổn định. Có một phần nào đó trong em cứ mãi lang thang, ý thức lang thang, những karma ô trọc tạo ra một ý thức lang thang.


Khi Dadi Janki tới, câu mantra của Dadi là: Tôi là ai? Tôi thuộc về ai? Nó giống như thể bằng một cách hữu hình, bà lôi ý thức của chúng ta khỏi tất cả mọi thứ mà nó đang thấm hút lấy, và mang nó trở lại trong linh hồn, với Linh hồn Tối cao.


Ý thức là một kiểu năng lượng của sự hiện diện, tồn tại có ý thức để có được trạng thái ổn định, vững vàng.

Điều này thì cần tới tri thức. Đây là lý do tại sao khi chúng ta bắt đầu lắng nghe murli của Baba, sẽ có những ý điểm chúng ta hiểu nhưng cũng có những điểm thì không, nhưng tất cả đều đang khiến cho mối quan hệ giữa chúng ta với murli trở nên sâu sắc hơn bởi một phần của ý thức đã bắt đầu tan hoà vào đó. Em có chú ý thấy không, dường như đôi khi em lạc trong murli, em cứ mải mê đọc nó, lắng nghe nó. Bởi vì Baba đã đánh thức sự thanh khiết của chân lý và khi ý thức nhận ra điều gì đó, đột nhiên, em thấy rằng mình hiểu rồi, khi đó ý thức đã bắt đầu được neo lại vào đâu đó.


Thông thường, hầu hết chúng ta đều sống dựa trên nền tảng của niềm tin. Niềm tin thì chưa hẳn là một điều gì đó chắc chắn, nhưng chân lý sự thật thì chắc chắn là vậy. Giờ đây, khi ý thức bị hút vào trong những mối quan hệ. Em có thể ngồi ở đây nhưng lại hoàn toàn gắn kết với ai đó khác. Khi em ngồi đây và có yoga, thì thực ra em đang ở đâu? Em ở với người mà em đang gắn kết đó, ý thức của em gắn kết với người đó, mà không hề hiện diện trước Baba. Và bất cứ điều gì tạo ra sự liên tưởng với người đó, thì sự kết nối sẽ bị kích hoạt trong tâm trí em, và kí ức của em, và rồi tâm trí sẽ bắt đầu lang thang. Em sẽ có cảm giác giống như mình mông lung, bất định bởi vì ý thức của em đã bị tan hoà vào một điều gì đó khác thay vì là với linh hồn và Baba.

Khi là một Brahmin, thì em đã nhận ra Baba rồi. Thực tế thì Baba nhận ra em trước khi em nhận ra Người. Nhưng em cũng nhận ra rằng đây là Người, là của em, là dành cho em, nếu không thì em sẽ không cam kết trở thành một Brahmin, mà chỉ lớt phớt tới trung tâm học rồi đi rồi lại tới. Vì thế có một cấp độ của sự nhận ra sẽ khiến em cam kết để trở thành một Brahmin. Giờ đây, em đã bước vào mối quan hệ với Baba sâu sắc tới đâu rồi? Em đã để cho bản thân mình được tan hoà trong mỗi mối quan hệ của Baba đến nhường nào? Bởi vì đó là những gì mà ý thức mong muốn tìm kiếm. Nó tìm kiếm hạnh phúc. Còn khi nó ô trọc thì nó sẽ tìm kiếm sự đắm chìm trong những điều khác. Vì vậy, trí tuệ của tôi có hiểu được rằng thực ra ai đã bước vào cuộc đời tôi, ai đã nhận ra tôi, trí tuệ tôi đã chấp nhận được việc: Người đó, Người mà bước vào cuộc đời tôi đó thực ra còn biết về những gì tôi thực sự cần rõ hơn cả bản thân tôi. Em yêu Baba nhưng rồi em để Baba trên kệ, sau đó lại đi tìm kiếm sự an toàn từ con người và bất cứ thứ gì mà em để mình thấm hút từ đó. Từ sâu thẳm bên trong mình, em biết rằng dù cho em có cố gắng tan hoà ý thức của mình với một ai đó đi nữa, thì người đó cũng không bao giờ có thể trở thành thế giới của em. Họ không có đủ sự vô hạn để trở thành thế giới của em. Chỉ Baba mới có thể là cả thế giới.


Manmanabhav

Đó là lý do vì sao Baba liên tục nói: Manmanabhav. Nó có thể được dịch là: Để tâm trí con thuộc về Ta, để tâm trí con là của Ta. Thực ra nó cũng là việc để ý thức đắm chìm với Người. Em sẽ không thể Manmanabhav nếu trước tiên trí tuệ của em không trở nên Ekagra Chit. Trong tiếng Hindi, Ekagra Chit có nghĩa là ý thức được ổn định vào Đấng duy nhất, vào Một. Trí tuệ của tôi tập trung vào Một. Và kết quả của điều đó là tâm trí sẽ dâng nộp, đầu hàng trước Một và tôi trở thành Một. Tôi trở nên Manmanabhav. Trải nghiệm đó là một trải nghiệm ngọt ngào của Manmanabhav, nó sẽ bắt đầu quá trình dọn dẹp ở bên trong, dọn dẹp bất cứ thứ gì em đã từng hấp thu, những năng lượng mà em đã nhận lấy, và đồng thời cũng tạo ra sự thờ ơ bên trong. Nó thực sự là vị ngọt của cuộc sống này. Bất cứ điều gì, bất cứ ai có đi qua đi lại, tôi cũng không đặt ý thức của mình vào đó.


Chúng ta nói về việc tại sao đôi khi chúng ta cứ nhai đi nhai lại, cứ nghĩ tới nghĩ lui về một điều gì đó, hết lần này tới lần khác, cứ liên tục nghĩ về những sự kiện gây cho mình đau khổ. Khi đó ý thức của em hoàn toàn tan hoà trong đó. Giả dụ như, một cách kì cục, tâm trí em lại thấy vui thích với điều ấy, thực ra em có thể có được niềm vui từ chính nỗi buồn. Nó là một kiểu thích thú đến từ việc hoài niệm. Và một trong những cách để thực sự loại bỏ nó, em phải rút lui ý thức của mình khỏi kí ức đó, khỏi sự kiện đó, khỏi con người đó. Bởi vì khi em rút lui ý thức của mình khỏi bất cứ thứ gì, em sẽ không còn nhớ tới nó nữa. Tại sao lại có sự vương vấn với con người, tình huống? Mọi thứ bước vào đầu em chỉ bởi vì ý thức của em tan hoà trong đó. Vào khoảnh khắc khi em rút lui ý thức của mình khỏi con người, kí ức thì em sẽ không nhớ tới nó nữa. Nhưng đây là một quá trình chủ động, nỗ lực chủ động. Và đó là lý do vì sao chúng ta có Baba.


Tôi có nhớ về một trải nghiệm của cá nhân mình. Đó là lần đầu tiên mà tôi phải trao lớp học trước công chúng ở Trường Đại học Oxford. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ, nhưng rồi khi tôi bước vào hội trường, tôi bị thiêu rụi trong nỗi sợ của chính mình. Tôi cứ ngồi im lặng thôi và nghĩ rằng: Thượng Đế, sao con lại bị nỗi sợ rút cạn năng lượng thế này. Mọi người sẽ nghĩ gì về con đây. Thế rồi tôi nghĩ, ô hay, sao mình cứ bận tâm về việc người khác nghĩ gì về điều mình nói vậy. Mình cứ nói những gì mình cần phải nói thôi. Và rồi tôi cũng nhận ra rằng, tôi có những karma trong quá khứ về việc tôi từng đánh giá, từng có suy nghĩ về người khác, và từ đó tôi trở nên nhạy cảm về những suy nghĩ mà người khác nghĩ về tôi. Nên mọi thứ đã bị kích hoạt vào thời điểm ấy. Sau đó tôi chỉ ngồi với Baba, mời gọi người mạnh mẽ trong tĩnh lặng. Khi tôi mời gọi Baba, hành động mời gọi đó đã rút lui ý thức của tôi khỏi niềm tin sợ hãi về việc người khác nghĩ gì về mình. Và tôi bắt đầu cảm thấy an tâm khi có sự hiện diện của Baba ở đó. Sau đó, tôi chỉ nói rằng: Baba, đây là những gì con đang cảm nhận, Baba hãy nhận lấy chúng đi, chúng là của Ba.


Nó không phải là việc phân tích những cảm xúc, đi sâu vào kí ức đó và đặt những câu hỏi: tại sao điều này lại xảy ra, việc đó là một chuỗi truy đuổi bất tận. Đây là tâm linh, không phải tâm lý học. Em chỉ có thể rời chuyển ý thức của mình và năng lượng của ý thức. Để nó tan hoà vào Đấng duy nhất, Người mà trao cho em mọi thứ, Người mà sẵn sàng nhận lấy mọi trách nhiệm của em, Người mà là Bạn đồng hành của em mãi mãi. Hãy mời gọi Người.


Thanh toán tài khoản nghiệp

Một khía cạnh khác mà tôi cho rằng việc thấu hiểu về sự thanh toán, đặc biệt là những tài khoản nghiệp cũng vô cùng quan trọng. Thông thường, khi tôi chứng kiến một mối quan hệ đổ vỡ trong gia đình Brahmin, 2 người không còn nói chuyện với nhau nữa, họ không thể hoà hợp với nhau. Có một điều mà tôi rất kiên định trong nhận thức của mình, đó là điều mà Baba đã nói nhiều năm trước trong 1 avyakt murli, rằng: “Để cứu bản thân con khỏi Dharamraj, Brahmin cần trở thành công cụ cho những Brahmin khác thanh toán tài khoản nghiệp. Vì thế, con đừng lo lắng, hãy hạnh phúc.” Đây là những lời dạy chính xác từ Baba để cứu em khỏi mảnh đất của Dharamraj.

Tài khoản nghiệp được tạo ra từ đâu? Nó được tạo ra từ hành động, từ karma của em? Karma đến từ đâu? Điều gì chi phối karma? Tâm ấn. Vì thế, tài khoản của em là với tâm ấn của chính em. Nó là sự bộc lộ của tâm ấn từ một kiếp nào đó, sau đó nó quay trở lại với em. Nó xảy ra chỉ vì ai đó đã trở thành một công cụ để kích hoạt nó mà thôi. Có rất nhiều thứ nằm trong kí ức, có cảm giác, hình ảnh, âm thanh,… nhưng khi em mang theo kí ức đó tới một thời điểm khác, thì bất cứ thứ gì xảy ra cũng có thể kích hoạt những kí ức ấy. Nó có thể cách nói chuyện của ai đó cũng khiến em đột nhiên cảm thấy rằng em đang quay ngược về với thời điểm ấy. Nhưng nếu em không nhận ra rằng thứ bị kích hoạt là kí ức của quá khứ, thì em sẽ làm gì? Em biến nó trở thành như một thứ liên quan tới người ngồi trước em. Hành vi của một người là nhân tố nhưng nó khiến kích hoạt kí ức trong quá khứ của em và giờ đây em lại làm hỏng mối quan hệ đó chỉ bởi vì em coi những gì xảy ra là liên quan tới họ. Nó thì không phải là về họ, nhưng rồi chúng ta cứ khăng khăng bắt nó liên quan tới họ. Vì thế, là một Brahmin, em cần biết cách giữ cảm xúc của mình an toàn trong những mối quan hệ, em cần phải hiểu sâu sắc rằng những gì được kích hoạt chỉ là những cảm nhận cũ của quá khứ mà thôi. Khi điều gì đó liên quan tới một kí ức cũ, thì nó không phải là thực trong khoảnh khắc này và người đó có thể chỉ đang biểu lộ lai một khía cạnh nào đó của kí ức ấy, nó chỉ loé lên chớp nhoáng như một que diêm, nhưng rồi chúng ta đột biến tất cả kí ức liên quan tới họ. Ý thức của chúng ta hoàn toàn bị rút cạn bởi con người đó. Khi em cố gắng ngồi trong yoga nhưng lại không thể có yoga, là bởi vì em cứ mải nghĩ về người đó. Giải phóng ý thức cần tới tri thức sâu sắc, hiểu sâu sắc tri thức về mối quan hệ linh hồn, Thượng Đế và vở kịch, cùng toàn bộ trò chơi của năng lượng, để mà tôi không khiến năng lượng của mình bị mắc kẹt một cách sai trái với một con người nào đó hay thứ gì đó.


Chúng ta đã khiến cho mọi thứ trở nên hạn chế và giới hạn. Nỗi sợ của chúng ta không có thật, dù cho chúng ta có sợ hãi đi chăng nữa. Chúng ta hoàn toàn kết nối ý thức của mình trong nỗi sợ và tự làm tê liệt bản thân. Vì vậy, hành động rút lui ý thức một cách có ý thức khỏi năng lượng của người khác là rất quan trọng. Đừng biết quá nhiều về ai đó. Em càng biết biết nhiều về ai đó hay về điều gì, ý thức của em lại càng vướng vào chúng, rối rắm trong chúng. Em cần phải để thế giới là thế giới thôi. Nếu em muốn biết về ai đó, em hãy biết về Baba. Em có thể tìm hiểu cặn kẽ về Người, em có toàn quyền với điều đó. Nhưng em không được phép tìm hiểu quá sâu về một con người nào đó. Bởi vì khi ý thức bị tan hoà, đủ mọi chuyện sẽ xảy ra. Con người là giới hạn và vì thế trải nghiệm tinh thần của chúng ta cũng là hữu hạn, nó sẽ dao động khi bị kết nối với bất cứ thứ gì hữu hạn.


Vì thế một là hãy ý thức để rút lui ý thức của mình. Và thứ hai là trong mọi karma chúng ta thực hiện, hãy khiến cho bản thân hiện diện cùng karma đó. Nó có thể được gọi là tỉnh thức. Nhưng với tôi, tôi thích gọi nó là hiện diện cùng với ý thức của mình. Giống như toàn bộ sự tồn tại của em trọn vẹn nhất khi em làm một hành động gì đó. Giống như khi em ăn, em tan hoà trong trạng thái là một linh hồn khi em ăn. Khi tôi nói, tôi tan hoà trong trạng thái của một linh hồn đang nói qua cái miệng này. Trạng thái của việc thực sự để cho ý thức hiện diện trong mọi hành động, trong ý thức của linh hồn, trong trạng thái của linh hồn.


Tâm ấn thực sự không có chuyển hoá, nó tan hoà, hợp nhất.

Bởi vì chúng ta có những nhóm tâm ấn, có tâm ấn satopradhan, sato, rajo, tamopradhan, tamo. Ở thời kì vàng, chúng ta không bắt đầu với những tâm ấn rajopradhan, đó là sự ràng buộc của thời gian. Đó là lý do vì sao Baba nói: Tạo ra động lực chuyển hoá cảm xúc cũng chính là việc nhận thức về thời gian, nhận thức một cách mạnh mẽ. Khoảng thời gian này là gì? Giai đoạn của thời kì chuyển giao là thời kì của những tâm ấn tự chuyển hoá bản thân, tự trị vì bản thân. Chúng ta giành lại thẩm quyền tự trị vào thời điểm này. Vì thế, tôi cần mang ý thức của mình hoà tan trong tất cả những gì Baba nói với tôi về việc tôi là ai. Khi đó, tôi sẽ kích hoạt những tâm ấn ây, tạo ra không gian để kích hoạt những tâm ấn của Brahmin, tâm ấn của thiên thần. Và rồi một cách từ từ, những trải nghiệm ấy sẽ tan hoà với những tâm ấn cũ.


Lãng phí thời gian thì cũng đồng nghĩa với việc tạo ra ý thức lang thang.

Thời gian và chất lượng của suy nghĩ thì kết nối vô cùng sâu sắc và mạnh mẽ với nhau. Vì vậy, việc dọn dẹp ý thức, làm sạch ý thức thì liên quan tới việc rút lui sự hiện diện, tồn tại của em khỏi mọi thứ và thực sự mời gọi Baba, đặt ý thức của em và khiến ý thức của em ổn định vào Đấng duy nhất. Bởi vì Baba là Đại dương của nguồn năng lượng phi thường. Trí tuệ bậc nhất. Cảm xúc thanh khiết nhất. Lòng trắc ẩn. Rất nhiều sức mạnh và đức hạnh trong nguồn năng lượng đó. Khoảnh khắc mà ý thức em tan hoà vào Một, thì quá trình tải xuống năng lượng được khởi động. Ngay lập tức, trí tuệ của em bắt đầu suy nghĩ rất nhân từ, trí tuệ tự động làm việc cho em mà không cần tới nỗ lực. Và đó chính là quá trình thanh lọc. Và điều đẹp đẽ khi em tan hoà ý thức trong Baba đó là năng lượng của Baba, của Đấng duy nhất mãi mãi thanh khiết sẽ em một lần nữa hợp nhất với chính mình. Cảm giác buồn đau trong tâm trí lắng dịu. Trí tuệ trở nên tập trung. Những tâm ấn xa xưa nhất cũng ngừng quấy rối. Có một sự tĩnh lặng sâu sắc ngọt ngào bắt đầu len lỏi, xuyên qua toàn bộ hệ thống khi mọi thứ đều tìm về lại được vị trí tự nhiên của nó. Chỉ trong thoáng chốc thôi, toàn bộ tất cả sẽ cảm nhận được rằng vị vua đã trở lại vương quốc, chúng ta an toàn rồi. Sự hiện diện của Baba mang tới điều này.



132 views0 comments

Comments


bottom of page