top of page

ĐÂY LÀ THỜI GIAN ĐỂ SẴN SÀNG – MEERA BEN



Mỗi ngày BB đều nhắc chúng ta về thời gian. BB nói: hãy sẵn sàng cho bất cứ điều gì xảy ra một cách đột ngột. Bởi vì chúng ta đang ở trong phần cuối cùng của cả chu kì nhưng trước đó, mọi thứ sẽ xảy ra cực độ và rồi chấm dứt.


BB muốn chúng ta chuẩn bị bản thân mình để có thể đối mặt với khoảnh khắc sau cùng một cách vững chãi và không hề dao động. BB cũng nhắc chúng ta trở về nhà, bởi ba năm gần đây BB nói đây là khoảng thời gian để hoàn tất và đây là những cảnh cuối cùng của vở kịch, chúng ta phải trở về nhà.

Một phía chúng ta phải chuẩn bị bản thân để hành trình trở về, phía kia chúng ta phải chuẩn bị để đối mặt với cảnh cuối cùng trước khi quay trở về nhà. Đương nhiên, những đợt tập luyện đang xảy ra và rồi sẽ có những cảnh sau cùng.


Làm sao chúng ta có thể phân biệt được bây giờ là những đợt tập dượt rồi và cảnh cuối cùng sẽ đến? Khi tập luyện thì năm yếu tố của tự nhiên nó mới thể hiện khuôn mặt kinh hoàng của nó. Chính là lúc này, ở một số nơi thì ngập lụt, ở một số nơi khác thì những trò chơi của không khí như là những cơn bão, một số nơi khác là động đất. …


Khi chỉ một nguyên tố thể hiện gương mặt ghê gớm của nó thì cái đó được gọi là tập dượt. Nhiều khi chúng ta nghe nói ở chỗ này chỗ kia chiến tranh có thể bùng nổ nhưng không xảy ra. Đó là những cảnh báo, nó cảnh báo chúng ta, nó nhắc nhở chúng ta để chúng ta trở nên tỉnh táo. Nếu tôi không tỉnh táo vào lúc này và sẵn sàng thì những khoảnh khắc cuối cùng sẽ vô cùng khó khăn.


BB đã từng trao cho chúng ta những dấu hiệu cảnh báo thông qua murli những cảnh cuối cùng trông sẽ thế nào. Nghĩa là, cả bốn loại xảy ra. Một phía, tất cả các tâm ấn sẽ bùng dậy chống lại chúng ta và tâm ấn của những người khác cũng bùng lên và sẽ có sự chống đối lẫn nhau. Năm thói tật cũng bùng lên để chuẩn bị ra đi với tổng lực của nó.


Tất cả những bệnh tật cơ thể sẽ bùng phát và có tài khoản nghiệp giữa linh hồn và tự nhiên, nghĩa là, tự nhiên cũng bộc lộ tổng lực của nó. Trong khi chứng kiến những cảnh đó, tôi phải giữ mình điềm tĩnh trong hỗn loạn, lúc đó, tôi mới có thể giúp đỡ những người khác như là những thiên thần.


Khi con mà có tâm ấn giống cha Brahma thì con không chịu tác động của tự nhiên. Nếu tôi muốn giúp được người khác thì trước tiên tôi phải vượt thoát khỏi tình trạng đó. Nếu tôi còn phải cần sự giúp đỡ thì tôi không thể giúp đỡ người khác.


BB không trao ngày tháng cụ thể, nếu không chúng ta lại không chuẩn bị. Nó phải xảy ra đột ngột. Cuộc thi của chúng ta là một và xảy ra đột ngột và những người thi đậu phải bay lên được trong vòng một giây. Cuộc thi của chúng ta tất cả là giống nhau, chỉ có một câu hỏi thôi. Thời gian chỉ một giây. Bạn có ở trong kiến thức 80 năm hay 8 ngày cũng vậy thôi. Câu hỏi như nhau, thời gian cho như nhau nhưng tiếp diễn thì khác nhau, nơi chốn cũng khác nhau, không phải tất cả chúng ta thi ở một nơi. Do vậy, tôi phải luôn sẵn sàng.


Anh Jadish có nói: ở trường học, thường học trò không biết bài thi, không biết câu hỏi. Họ biết ngày tháng và nơi thi còn chúng ta biết câu hỏi, câu trả lời nhưng không biết ngày thi, nơi thi cho nên hơi bất cẩn một chút. Chúng ta cứ nghĩ còn nhiều ngày nữa nên sẽ học kịp thôi nên bất cẩn.


Chúng ta không được định trước ngày, nơi chốn cũng chưa được xác định nhưng bài thi thì có rồi. Do vậy, phải luôn tỉnh táo và sẵn sàng.


Câu hỏi của chúng ta là gì? Chúng ta phải biết câu hỏi đó trong cuộc thi của mình. Câu trả lời cũng được trao luôn và chỉ được diễn ra trong một giây. Đó là chinh phục gắn kết và là hiện thân của tưởng nhớ. Bạn phải ở trong ý thức linh hồn trong vòng một giây.

Nếu lúc đó chúng ta mới thực hành tôi là linh hồn, không phải cơ thể thì sẽ bị trượt, sẽ thi rớt. Chúng ta phải ngay tức thì là. Có thể lúc đó là lụt lội, là lửa, là bất cứ gì, ở bất cứ nơi nào nhưng câu hỏi là như vậy.


Nếu bạn thi đậu với bằng danh dự và trở thành 8 viên ngọc, tôi cũng báo cho các bạn biết là chỉ có 8 người sẽ thi đậu với bằng danh dự nhưng chúng ta không biết ai. Bất kể ai cũng có thể thi đậu với bằng danh dự trong top 8 viên đó. Do vậy, tôi phải luôn sẵn sàng.


Sự chuẩn bị tôi phải thực hiện vào lúc này. Khi tôi chuẩn bị trong một khoảng thời gian dài thì những tâm ấn ấy sẽ giúp tôi. Do vậy, tôi không được lãng phí thời gian, không được lãng phí suy nghĩ.


Mỗi một suy nghĩ, mỗi một giây đều phải được tính đến. Vì thời kì chuyển giao rất quan trọng. Nó rất ngắn nhưng nó đem lại phần thưởng cho 5.000 năm. Tôi sẽ nhận được một phần thưởng lâu dài. Đó là lí do vì sao chúng ta phải tôn trọng thời gian.


BB nói một giây ở thời kì chuyển giao tương ứng với một năm trong tương lai. Tôi không được lãng phí một giây nào, nếu không tôi sẽ lãng phí rất nhiều. Tôi phải thật sự chú tâm và tỉnh táo. Chúng ta phải đuổi đi tất cả bất cẩn, lười biếng.


Sự chuẩn bị đầu tiên mà tôi phải chuẩn bị vào lúc này – bây giờ chính là thời kì để nghỉ và học để thi. Tôi phải đảm bảo tôi có đầy đủ dự trữ tất cả các đức hạnh, sức mạnh của tất cả các điểm kiến thức. Tất cả các sức mạnh không chỉ 8 sức mạnh. Tất cả các đức hạnh và tất cả các điểm kiến thức.


Bởi lúc đó, không gì vật chất có thể hữu ích vào lúc đó. Chúng ta không biết mình sẽ có mặt ở đâu, vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị mọi dự trữ xem tôi đã có mọi sức mạnh chưa. Sức mạnh nào tôi chưa có, thì hãy dự trữ sức mạnh đó. Tôi cũng luyện tập để kiểm tra xem mình đã có kho dự trữ ấy chưa.


Ví dụ: tôi có thể hình dung mình ở trong tình huống đó và thấy mình đang sử dụng đức hạnh hoặc sức mạnh đó. Giống các diễn viên phải diễn ở trong tâm trí họ trước khi lên sân khấu. Tôi cũng phải luyện tập trước. Hay ai đó có nỗi sợ xác chết, tôi phải dạy tôi đối mặt với xác chết ngay lúc này, để lúc cuối tôi không hoảng loạn lên.


Đầu tiên, là sự chuẩn bị về mặt linh hồn, nghĩa là phải có đầy dự trữ. Bởi lúc đó sẽ có hàng dãy dài những con người trước mặt trong bất kì trường hợp khẩn cấp nào, sẽ phải sử dụng sức mạnh nào đó hay cần sử dụng sức mạnh nào đó. Bất cứ điều gì họ muốn thì phải được nhận. Lúc đó, họ mới tin rằng các em là con cái của Thượng Đế.


Không nghĩ rằng tôi có tất cả các sức mạnh rồi, chỉ thiếu chút sức mạnh khoan dung thôi cũng không sao. Nó không hiệu quả đâu. Bởi tôi có thể phải ở trong tình huống khoan dung, phải chịu đựng hoặc những người trước mặt tôi họ chỉ muốn sức mạnh đó. Họ chỉ muốn sức mạnh khoan dung chịu đựng. Lúc đó, tôi không giúp được họ.


Lúc đó, con người cần rất nhiều sự tham vấn, cần sức mạnh và đức hạnh từ chúng ta. Nếu tôi có, tôi có thể trao cho họ cùng với dự trữ thuộc linh hồn. Mỗi người ở trong gia đình hay ở trung tâm, chúng ta được chỉ dẫn. Chúng ta cũng được yêu cầu dự trữ về vật chất, cho dù ở gia đình hay ở trung tâm, thì ít nhất cũng dự trữ được 3 tháng những thứ cần thiết nhất như gạo, muối, nước, thuốc,…bởi khi điều gì đó xảy ra, tất cả các cửa hiệu sẽ đóng cửa, tất cả mọi thứ đều bị đóng hết. Chuẩn bị không chỉ cho tôi mà bất kì ai lúc đó cần, tôi có thể giúp họ.


Chúng ta cũng chuẩn bị cả về vật chất nữa đồng thời cũng phải học một số kĩ năng như sơ cứu, có thể giúp bản thân và người khác. Một số kĩ năng như chữa cháy, số gọi cấp cứu,…chúng ta cần chuẩn bị vì chúng ta không biết rồi mình sẽ ở đâu, để mình không bị hoảng loạn.


Thứ hai, rất quan trọng là giữ đường trí tuệ rõ ràng và thuộc về linh hồn. Để có được điều này chúng ta cần thực hành một thời gian dài. Luôn có trí tuệ rõ ràng. Bởi vào lúc đó, không có email, không internet hay điện thoại. Không có bất kì sự giao tiếp nào. Tất cả những gì chúng ta có thể là bắt được cú chạm từ bên trên.


Nếu trí tuệ bạn rõ ràng, bạn có thể nghe được BB nói với bạn giống như gọi điện thoại, lúc đó, bạn hành động ngay tức thì. Nếu có động đất, bạn phải hành động ngay tức thì. Bạn phải chạy ra ngoài hay ở trong nhà hay chui xuống bàn ngay tức thì, nếu bạn trì hoãn chút xíu là tiêu.


Do vậy, hãy chăm sóc trí tuệ của bạn. Tránh tất cả những thứ làm cho trí tuệ của chúng ta không rõ ràng. Những ngày đó truyền hình cũng không thể hoạt động được vì có nhiều sóng nhiễu. Bạn phải hoàn toàn dựa vào trí tuệ của mình. Hãy đảm bảo trí tuệ của bạn không bị ô nhiễm.


Bây giờ cần phải có 3 loại chú tâm:

1. không nghĩ về quá khứ, không nghĩ về người khác và cũng không lo lắng về tương lai. Đây là những thứ làm cho trí tuệ chúng ta không rõ ràng.

2. Tôi phải luôn theo shrimat, không man mat hay panmat, nghĩa là ý tưởng mình, chỉ dẫn của người khác.

3. Không có nghi ngờ nào. Nghi ngờ của trí tuệ vô cùng nguy hiểm. Lúc đó, trí tuệ bị che mờ và vô cùng nguy hiểm. Lúc đó sẽ ở trong bối rối và không giải quyết được cho bản thân.

4. Không bị ấn tượng bởi bất kì ai và cũng không ghét bỏ ai. Hãy chăm sóc cho trí tuệ của mình.


Nếu tôi luôn theo shrimat, nếu tôi luôn nối kết với BB bằng trí tuệ của mình, những điều này cần thực hành một thời gian dài. Nếu trí tuệ không rõ ràng, chúng ta không nghe được. BB trao chung ta cú chạm nhưng chúng ta không bắt được. Bạn sẽ không an toàn và cũng không thể bảo vệ người khác.


Ví dụ, hai năm trước có trận sóng thần ở Srilanca rất mạnh. Có chị đến thăm con, họ không biết sáng đó có sóng thần nên tất cả bọn họ đến bãi biển. Đột ngột, một cơn sóng lừng lững đến. Họ không thể làm gì được. Nó mạnh đến mức tất cả đều bị đẩy đi khắp mọi nơi. Chị ấy bị một cơn sóng ném chị ấy ra ngoài biển và một cơn sóng khác lại ném chị ấy quay trở lại. Chị thấy mình trên một cái cây. Quần áo rách hết và chị ấy không hề biết bơi. Chị chỉ biết gọi BB. Chị thấy con người chết và xác nằm khắp nơi, tiếng la hét và đội cứu hộ đến mang những người trên cây xuống. Lúc đó, chị là người duy nhất có thể an ủi mọi người. Chị ấy quản lí một công ty, chị là người duy nhất còn điện thoại và gọi người đem thuốc, nước đến. Chỉ gọi được đến đó là điện thoại hết pin.


Chị cũng bị tổn thương nhưng chị là người duy nhất có thể giúp được người khác và luôn nghĩ đến BB. Chúng ta không thể biết điều gì có thể xảy ra.


Gần đây có trận động đất rất mạnh xảy ra ở Ấn Độ. Một cặp có gitapasala. Cả tòa nhà đung đưa, mọi người đều hoảng loạn và chạy xuống. Cặp này nhận được tín hiệu từ BB: “con cứ ở yên đừng có di chuyển!” Cho nên, khi tầng thứ nhất đỏ sụp xuống, tầng thứ 2 cũng sụp đổ, đương nhiên nó bị lay chuyển nhưng họ vẫn ở yên. Rồi tầng thứ 3 cũng đổ sụp, tầng thứ 4 cũng sụp luôn rồi ngưng lại và họ chỉ chỉ cần bước ra khỏi cửa sổ và bước ra ngoài. Không có gì xảy ra với họ. Đương nhiên có những vết nứt nhưng họ được an toàn.


Do vậy, khi trí tuệ rõ ràng, họ sẽ nhân được cú chạm và được an toàn, vững chãi. Nỗ lực, chú tâm giữ cho trí tuệ rõ ràng rồi tuân theo. Đó chính là sự chuẩn bị. Lúc đó không có wifi, không internet, không có gì ngoài việc nhận biết bằng sức mạnh nắm bắt không dây từ BB. Đây chính là hệ thống không thói tật thì bạn sẽ tự động nghe được những thứ không dây như thế.


Thứ ba, trạng thái không thói tật sẽ giúp bạn nghe và nắm bắt được. Tôi phải đảm bảo tạo ra trạng thái không thói tật trong một thời gian dài. Tôi có thể nối kết với BB và với bất kì ai. Đó chính là thần giao cách cảm rất quan trọng. Lúc đó không còn phương tiện nào khác. Đây là lí do vì sao BB luôn nói đến sự thanh khiết.


Trạng thái không thói tật là hoàn toàn thanh khiết. Sự thanh khiết của tâm trí và sự rõ ràng của trí tuệ. Lúc đó bạn có thể an toàn và những người xung quanh bạn cũng được an toàn. Bạn có thể hướng dẫn họ.


Thứ tư, là không sợ hãi. Chúng ta phải trở nên không sợ hãi bởi bất kì nỗi sợ nào cũng sẽ trở lại. Bất cứ bạn sợ cái gì thì tài khoản nghiệp của chúng ta sẽ xảy ra như vậy. Bây giờ bạn sợ cái gì thì lúc đó bạn phải đối mặt với nó vào lúc đó. Nếu bạn sợ xác chết, bạn sẽ thấy mình đang ở giữa 5 cái xác chết. Nếu bạn sợ lụt vào lúc này bạn sẽ thấy mình ở giữa một dòng nước lớn. Do vậy, bạn đừng bỏ chạy nỗi sợ. Hãy kiểm tra, tôi có nỗi sợ nào. Một số người sợ bóng tối, một số sợ cô đơn, một số sợ động vật, nhiều loại sợ hãi khác nhau và tôi phải đối mặt vào lúc này với lòng can đảm. Nếu không có trạng thái sợ hãi thì bạn không thể có lòng can đảm.


Sự không sợ hãi bắt nguồn từ ý thức linh hồn. Linh hồn không có nỗi sợ. Linh hồn là ánh sáng và nỗ sợ là bóng tối. Thưc ra sợ hãi chính là ảo tưởng. Tiếng Anh là FEAR – chính là bằng chứng giả tạo. Nỗi sợ không tồn tại mà chỉ là ảo tưởng. Một số người sợ chó. Tại sao bạn lại sợ? Có thể đâu đó trong quá khứ bạn bị chó cắn và tiềm thức đó bị kích hoạt khi bạn nhìn thấy con chó nhưng nó đâu có xảy ra. Do vậy tôi phải chinh phục và đối mặt nó để thay đổi tiềm thức của mình. Bởi sóng sợ ấy sẽ thu hút con chó. Con chó sợ bạn, nhưng vì bạn thu hút nó nên nó mới cắn. Bạn càng bỏ chạy nó càng đuổi.


Một số người không có bệnh nhưng cứ sợ bệnh nhất là sợ bệnh ung thư. Điều này con nguy hiểm hơn cả bệnh ung thư. Đừng để những suy nghĩ ảo tưởng đó chiếm lấy bạn. Một số người sợ chết. Thực tế, linh hồn đâu có chết mà tôi chỉ thay đổi bộ y phục thôi. Nếu bạn nghiệp tối thì chết bạn lại nhận được gia đình tốt hơn.


Hãy đối mặt với nỗi sợ một cách can đảm. Nếu bạn ý thức linh hồn, bạn có đồng hành là BB. Tôi là chủ nhân của Đấng có thẩm quyền Tối thượng và không điều gì có thể xảy ra được và tôi trở nên không hề sợ hãi. BB dạy chúng ta trở thành Shiv Shakti. Tôi không cô đơn một mình.


Lúc cuối, những con người ô trọc vô cùng nhiều, những con người thói tật nhưng họ không thể đến gần tôi. Nếu họ gần tôi, họ chỉ có linh ảnh về một vị thần, chỉ thấy ánh sáng, thấy linh hồn tôi và tôi an toàn. Hãy thử nghiệm những tình huống nho nhỏ thôi. Hãy thực tập để có lòng tự tin và khi bài thi lớn đến bạn sẽ vượt qua và không hề sợ hãi.

Chuẩn bị thứ năm, trạng thái vô thể. Hãy thực hành trạng thái này một thời gian dài. Nó rất quan trọng bởi vào lúc đó sẽ có lượng “chết sỉ”, hàng triệu người sẽ chết, nhiều linh hồn không có cơ thể vào lúc đó. Họ không có cơ thể, do vậy, họ tìm kiếm cơ thể. Nếu tôi ở trong ý thức cơ thể, họ có thể chiếm hữu tôi còn nếu tôi ở trong ý thức vô thể, thì họ không thể chạm vào tôi được và bạn sẽ an toàn.


Vào khoảnh khắc cuối cùng, điều này sẽ xảy ra. Đó là lúc để trở về, thời gian thanh lọc để tôi được an toàn. Tôi phải tích lũy mỗi ngày trạng thái vô thể.


Nếu tôi có suy nghĩ tôi muốn rời cơ thể của mình, nếu tôi đã thực hành trạng thái vô thể lâu thì tôi có thể rời cơ thể ngay tức thì tôi rời khỏi cơ thể và trở nên tự do. Điều này rất quan trọng. Ý thức linh hồn làm cho bạn không sợ hãi.


Vượt thoát khỏi ý thức cơ thể và tinh tế hơn là trạng thái vô thể. Đó là trạng thái ở giữa ý thức linh hồn và trạng thái không hình hài. Trạng thái cao nhất là không hình hài. Đó là khi bạn thấy mình không hình hài ở trên ngôi nhà trong trạng thái giải thoát. Trạng thái mà bạn hoàn toàn tách rời khỏi cơ thể, vô thể vượt thoát khỏi sức hút của cơ thể trong khi còn trong cơ thể.


Một số người có trạng thái chết hụt, ngày nay có rất nhiều trượng hợp như thế. Đặc biệt những người bị tai nạn, chết hụt,…họ nhìn thấy cơ thể của họ từ bên trên nhìn xuống. Họ hoàn tách biệt với cơ thể và không trải nghiệm bất kì đau đớn nào của cơ thể. Sau đó, họ lại quay trở lại cơ thể và họ bắt đầu trải nghiêm mọi loại đau đớn của cơ thể.


Khi bạn vượt thoát khỏi cơ thể, bạn không trải nghiệm bất kì cái gì xảy ra với cơ thể. Chúng ta cần phải có suy nghĩ mạnh và quyết tâm vào lúc đó. BB luôn nói: hãy thực hành vượt thoát khỏi cơ thể và nhận sự hỗ trợ của nó và thực hiện hành động và lại vượt thoát. Vào cơ thể rồi lại ra khỏi nó.


Tôi sống trên thế giới linh hồn, tôi đi xuống khoác cơ thể, thực hiện hành động và lại quay trở về nhà mình. Giống như bạn sống trên tầng 3, đi xuống đi chợ, làm mọi việc của mình sau đó lại đi lên tầng 3 của mình.


Khi bạn nấu ăn, khi bạn đi ngủ bạn mặc đồ ngủ,…tương tự như vậy. Cơ thể không được phép lôi kéo tôi. Một số người mặc quần áo chật quá nên khó cởi. Chúng ta phải thực tập mỗi buổi sáng, tôi xuống đây từ thế giới linh hồn, tôi hóa thân vào cơ thể này để trao thông điệp của Thượng Đế. Tôi không thuộc về nơi này, tôi chỉ xuống đây để diễn vai của mình và sau khi xong nhiệm vụ, tôi lại trở về. Đó là bộ y phục rộng rãi. Bởi tôi phải nhớ nhà của tôi ở thế giới linh hồn. Tôi chỉ xuống để thực hiện hành động thôi.


Trạng thái khác nhưng cũng có mối liên hệ. Đó là chinh phjc gắn kết. Điều này rất quan trọng. Không gắn kết với cơ thể, những mối quan hệ thuộc cơ thể, những đồ vật, chính những thói quen, những tâm ấn của tôi không cho phép chúng ta tự do. Hãy kiểm tra một cách cẩn thận.


BB nói ngày hôm nay hãy nhớ một BB không ai khác khi tôi rời bỏ cơ thể của mình. Nếu chúng ta có sự gắn kết với bất kì ai hay bất cứ thứ gì, chúng ta sẽ gắn kết với những thứ đó. Làm thế nào để bạn biết bạn có gắn kết với cơ thể? Chúng ta nghĩ đến cơ thể cả ngày, chúng ta trở nên quá nhạy cảm. Chúng ta cần hiểu và chăm sóc cơ thể mình nhưng không có sự gắn kết.


BB nói: con phải là người ủy quyền với cả cơ thể của mình nữa. Cơ thể không phải của tôi. Tôi đã chết khi đang sống rồi. Tôi đã được trao một kiếp mới chỉ để làm công việc phục vụ của Thượng Đế cho nên, cơ thể này là tài sản của Thượng Đế chứ không phải tôi.


Tôi được ủy quyền cơ thể này và đương nhiên chúng ta phải chăm sóc nó thật tốt. Điều gì đó mà bạn được ủy quyền là bạn phải chăm sóc cẩn thận nhưng không có gắn kết. Chăm sóc cho cơ thể mà không gắn kết là một nghệ thuật. Phải giữ cho nó khỏe mạnh và sạch sẽ và phải sử dụng nó cho phục vụ của Thượng Đế nhưng không nhạy cảm.


Nếu em có thể tách rời khỏ cơ thể thì bạn cũng dễ dàng tách rời khỏi những người khác. Họ không phải của tôi. BB trao để tôi chăm sóc họ. Tôi là người ủy quyền chăm sóc họ nhưng tôi không nhận đau khổ. Nếu họ ngã bệnh, nếu họ chết tôi cũng không khóc. Nếu họ mất việc tôi cũng không lo lắng.


Mỗi linh hồn đều có tài khoản nghiệp riêng và phải thanh toán. Tôi cũng không gắn kết với vai trò. Bởi nó tạo ra tài khoản nghiệp. Tôi chỉ là người ủy quyền. Vì tham lam chúng ta đã thu thập rất nhiều thứ và đến khi chết, tôi lại nhớ những thứ đó.


BB nói: đừng có che dấu bất cứ thứ gì, đừng giấu vàng chỗ này chỗ kia, rồi gói tiền,… và không ai biết và đột xuất rời bỏ cơ thể và linh hồn cứ xoay vòng vòng mấy chỗ nó giấu. Bởi nó không nói cho ai được. Hoặc nó không thể rời cơ thể dễ dàng được. Đừng có làm mấy chuyện đó. Hãy rõ ràng mọi thứ và thanh toán cho hết đi để cho những người khác cũng không đau khổ.


Đừng có giữ những gì mà bạn không sử dụng. Bạn chỉ giữ bao nhiêu mà bạn cần đến. Tại sao tôi lại phải giữ những thứ không cần thiết? Khi bạn rời cơ thể là bạn nhớ đến những thứ đó.


Họ kể có ông đạo sĩ từ bỏ hết tất cả mọi thứ và khi ông ngồi dưới một gốc cây, thấy có trái cây nên có ham muốn là muốn ăn trái đó nhưng lại rời cơ thể với suy nghĩ đó. Họ nói kiếp sau ông ta trở thành con sâu trong trái cây đó. Đương nhiên đó chỉ là câu chuyện nhưng bất cứ điều gì bạn nhớ vào lúc cuối, em sẽ đầu thai tương ứng suy nghĩ đó.


Nếu tôi không có bất kì ham muốn nào, lúc đó tôi chỉ nhớ BB thôi. Một số BK đã dứt bỏ gắn kết với gia đình đời thường nhưng lại gắn kết với gia đình Brahmin. Điều này còn nguy hiểm hơn. Như vậy là tôi đổi từ xích sắt thành xích vàng.


Làm thế nào để tôi biết mình gắn kết với một người nào đó? Bạn có tình yêu phụ trội cho một người nào đó. Nếu bạn có tình yêu phụ trội cho ai đó là nguy hiểm đấy. Người đó sẽ nắm giữ bạn vào khoảnh khắc cuối cùng. Bởi khi bạn có tình yêu phụ trội và làm mọi thứ một cách bí mật cho người đó bạn sẽ nhớ họ. Tôi phải yêu thương MỘT và yêu thương toàn bộ.


Giống như Brahma BB, có một số bà mẹ đan áo cho Brahma BB, họ đem tặng BB. BB nói: Ta mà sử dụng mấy thứ này, Ta lại phải nhớ con. Tại sao Ta lại phải nhớ con chứ? Làm sao tội lỗi của Ta được xóa? Ta phải nhớ Shiv BB. Nếu Ta mặc áo con đan thì mỗi lần Ta mặc nó, Ta lại nhớ con.


Tốt nhất cho vào kho của BB và ai cần đến thì lại cho. BB rất cẩn thận việc này. Cho nên, chúng ta đừng có hạnh phúc khi ai đó cho bạn một cái gì đó. Nó sẽ lôi kéo trí tuệ của mình. Tôi cần có tình yêu thương cho tất cả.


Nếu có gắn kết với ai thì khi bạn ngồi xuống yoga, họ sẽ ngồi giữa bạn và BB và chúng ta không thể yoga được. Khi đó, bạn biết bạn có sự gắn kết hay không. Đương nhiên gắn kết có hai hướng chứ không chỉ một phía đâu.


Rồi đến các thói quen, những tâm ấn. Nếu ai đó nói người kia “sao anh nói lớn tiếng quá vậy?’ Họ sẽ nói: “đó là thói quen của tôi”. Đó là thói quen chúng ta tiếp nhận, là linh hồn chúng ta không có thói quen đó. Chúng ta tiếp nhận và làm nó trở thành cảu chính mình. Điều này có đúng không? Giống như bạn mướn nhà, vài năm sau bạn nói đây là nhà của tôi. Có được không?


Nếu có một số thói quen được phát triển nhưng không phải tôi. Đó chính bị ảnh bởi những đồng hành xấu, bầu không khí xấu. Các em phải quay trở lại tâm ấn nguyên thủy của mình, những bản tính tự nhiên thánh thiện của mình. Chúng ta đã từng ở trong thời kì vàng, chúng ta đã từng như thế nào ở thế giới linh hồn. Càng thực hành điều này, các em sẽ càng trở thành hiện thân.


Chúng ta phải thực hành người quan sát tách rời trong mọi thời điểm bởi lúc đó có rất nhiều cảnh mà tôi không tách rời được thì tôi sẽ đau khổ. Vì lúc đó có quá nhiều đau khổ nhưng tôi có thể thấy mọi thứ nhưng tôi không bị tác động. Bây giờ tôi phải thực hành với những tình huống nhỏ và giữ mình trung lập, không có phán xét gì. Đó chính là dấu hiệu tách rời, không phán xét mà chỉ trao chúc lành. Khi đó, tôi mới không bị tác động.


Ngay cả khi bạn nghe ai đó, chúng ta không thực sự nghe với trí tuệ thanh khiết. Khi chúng ta nghe, chúng ta thêm thắt những thứ của mình vào. Do vậy, tôi không hiểu ý định của người nói, do vậy, tôi phán xét sai. Tôi phải dạy chính mình bởi vì lắng nghe có ý thức nghĩa là hoàn toàn tách rời trong khi lắng nghe để tôi có thể hiểu đúng. Thậm chí, kể cả với BB tôi cũng không lắng nghe một cách thấu đáo cho nên chúng ta phán xét rằng ý BB thế này, ý BB thế kia.


Như vậy, một là chinh phục gắn kết, thứ hai là trở thành người quan sát tách rời trong một khoảng thời gian dài. Đây là những sự chuẩn bị chủ yếu để tôi có thể thi đậu với bằng danh dự. Do vậy, tôi cần chuẩn bị mình mỗi ngày, không thể một ngày mà được. Bất kỳ cái nào chúng ta phát triển trong một thời gian dài, lặp đi lặp lại nó thành tâm ấn.

Khi mà thói quen chưa trở thành tâm ấn tôi có thể thay đổi thói quen. Thói quen là điều bạn phát triển trong kiếp này do thiếu sự hiểu biết, thiếu thông tin, thiếu sự chín chắn trưởng thành, giống những đứa trẻ nó có thể nói dối về việc nó ăn cắp nhưng nó không hiểu đó là sai. Do vậy chúng ta phải giáo dục nó nó sẽ không làm điều đó, điều tương tự tôi nhận ra cái thói quen đó nó không tốt cho nên tôi thay đổi nó rồi tôi tạo ra những tâm ấn tốt.


Nếu tôi không nhận ra là tôi có những thói quen xấu nhưng nếu những người chị lớn nói cho tôi biết cái thói quen này không tốt. Tôi phải nói cảm ơn và thay đổi nếu không những thói quen xấu của tôi sẽ lừa dối tôi.


BB nói đây là khoảnh khắc cuối cùng con phải đóng gói, đừng đi vào mở rộng nữa. Bây giờ là lúc về nhà, chúng ta phải làm ngọn núi thành ngọn đồi, đừng làm cái gì nhỏ thành lớn, đừng làm cho mở rộng, chúng ta phải đóng gói tất cả mọi thứ.


Một giây trước xảy ra cái gì, nó đã xong rồi không cần nghĩ về nó, không cần lặp lại. Lúc đó tôi mới biết tôi cần làm gì cho tương lai. BB nói học từ quá khứ, sửa chữa hiện tại thì sẽ có sự sáng chói trong tương lai. Nếu tôi phạm lỗi lầm hôm qua và tôi lo lắng về nó rồi tôi cảm thấy tệ hại hôm nay, nó không giúp được tôi. Được rồi, nếu tôi phạm sai lầm, tôi xin tha thứ, tôi nói xin lỗi và tôi không lặp lại lỗi này nữa. Nếu không tôi sẽ lãng phí ngày hôm nay.


Tại sao hôm qua tôi lại phạm lỗi, nó cũng là một sai lầm tiếp đấy. Lúc đó tôi không biết gì cả tôi không làm gì cả, nếu ai đó phạm sai lầm thì đừng nhìn với con mắt đó, rằng người đó lại phạm sai lầm rồi. Bạn sẽ không giúp được họ. Khi bạn nhìn họ, bạn lại nhắc họ điều đó.


Tôi không cần phải nhớ đến điều đó và người trước mặt tôi cũng không cần nhớ đến điều đó nữa. Họ nói nếu bạn nhớ qua khứ bạn sẽ nhỏ nước mắt, nếu bạn nhớ tương lai bạn sẽ có nỗi sợ, nếu bạn ở hiện tại bạn sẽ có niềm vui (tear, fear, cheer). Đó là cái cách mà chúng ta cần hành xử.


Sức mạnh đóng gói rất quan trọng, đừng nói gì đến ngày cuối cùng ngay cả cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào đâu ai biết trước lúc nào mình ra đi. Cho nên tôi phải luôn sẵn sàng đóng gói. Đó là lý do vì sao BB nói hãy xem mỗi khoảnh khắc đều là khoảnh khắc cuối cùng.


Bạn muốn làm gì làm ngay lúc này. Bạn không thể biết ngày mai bạn có thể có mặt ở đây hay không, hãy làm nó ngay lúc này. BB cũng nói nếu con muốn làm gì ngày mai hãy làm nó hôm nay, nếu con muốn làm gì ngày hôm nay thì làm liền bây giờ.


Nếu bạn hẹn Thượng Đế vào lúc 11h bạn có thể chết lúc 10h30, tại sao chúng ta lại trì hoãn? Đừng trì hoãn làm điều tốt. Nếu bạn muốn giận dữ với ai bạn nên trì hoãn ngày mai hãy giận và ngày mai sẽ không đến lúc đó mình hết giận dữ.


Hãy đóng gói lại và chỉ đi vào cốt lõi thôi, chỉ khi đó chúng ta mới về cùng BB được. Nếu không chúng ta phải về nhà bằng cách đi trong đám tiễn chứ không phải đám rước. Cả thế giới đi trong đám tiễn bởi họ toàn là những người què quặt, mù, điếc, tôi không muốn ở giữa họ. Tôi muốn đi cùng người như một người đồng hành, bạn đời, tôi phải nắm tay được BB.


Do vậy BB nói chúng ta phải nỗ lực tăng cường, nghĩ – Nói – Làm như nhau. Tất cả chỉ có vậy, nghĩ ít làm nhiều hơn, điều đó có nghĩa nghĩ những gì bạn làm và làm những gì bạn nghĩ, đừng tạo lâu đài trong không khí. Lên những kế hoạch to lớn ngày mai tôi sẽ làm điều này điều kia, giống như là mơ mộng, tuỳ vào tiềm năng của bạn và làm theo tiềm năng của bạn.


Câu hỏi: khác nhau giữa tách rời và bàn quan bất tận.

Tách rời là tình yêu thương đích thực, cũng có thể nói tách rời là bàn quan vô hạn, bàn quan là từ bỏ hoàn toàn, bạn biết TG này như nghĩa địa rồi, chỉ có cơ thể chết mới ở trong nghĩa địa cho nên tôi đâu có gắn kết mình với những cơ thể chết đó, họ chết rồi, giống như bã mía nếu chúng ta lấy hết nước rồi, ngọt ngào đi hết rồi thì bạn có thích thú gì với cái bã không, đó là sự bàn quan. Đó là lý do tôi nói tách rời là bàn quang vô hạn. bạn muốn yêu thương tất cả bạn nối tất cả các LH với BB, đó là sự hoàng tộc đường bệ. Lúc đó bạn tích cực hơn, đó là bàn quan vô hạn.


Om Shanti.





129 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page