top of page

Mối quan hệ tinh tế và bí mật với Đấng Tối Cao | Sister Gopi

Om shanti,

Từ sáng sớm nay, tình yêu thương của Dadi và đặc biệt là sự tĩnh lặng đã hiện diện mạnh mẽ. Tôi muốn khám phá chủ đề này, thực ra tôi không thể gọi nó là “Mối quan hệ bí mật với Baba”, bởi vì với Dadi thì chẳng có gì có thể là bí mật. Em nói điều gì với Dadi, và rồi bà sẽ công bố nó cho cả lớp học biết vào ngày tiếp theo. Mối quan hệ với Baba thì không có gì bí mật, đối với bà, những gì trong thế giới nội tâm thì cũng chính là thế giới bên ngoài. Nó vô cùng tinh tế và hết sức mạnh mẽ. Tôi đã chiêm nghiệm về những trải nghiệm và mối quan hệ của cá nhân mình với Baba, trân trọng sâu sắc tấm gương mà Dadi đã trao cho tôi trong cuộc sống về việc bằng cách nào để kết nối với Thượng Đế và khiến Thượng Đế trở thành Người Đồng Hành liên tục của mình. Vì thế, hôm nay là ngày của Dadi và tôi muốn khám phá chủ đề này thông qua những lời chúc phúc mà Baba đã trao cho Dadi.

Một trong những trải nghiệm đầu tiên trong một mối quan hệ đó là thông qua ánh nhìn drishti. Khi một đứa trẻ được sinh ra, tất cả những gì nó biết đó là nhìn vào đôi mắt của mẹ mình và thông qua ánh nhìn drishti, một sự gắn kết được phát triển, một cảm giác sâu sắc của sự thuộc về, tình yêu thương được trao nhận và cứ thế lớn dần, lớn tới mức mà trong nhận thức của đứa trẻ đó, nó biết rằng ai là ba mẹ của nó. Thậm chí trước khi có thể nói từ mẹ hay ba, thì thông qua trải nghiệm drishti, đứa trẻ đó đã có nhận thức về ba mẹ mình rồi. Vì thế sự tưởng nhớ là một điều rất tinh tế, bởi vì nó không phải chỉ là việc nghĩ về Baba, nó sâu sắc hơn vậy. Sự tưởng nhớ có nghĩa là ở trong ánh nhìn drishti của Baba và hiện diện trước Baba. Chị Jayanti có chia sẻ, ai đó có hỏi Dadi về việc Dadi ở trong sự tưởng nhớ bao nhiêu tiếng mỗi ngày và bà nói: Hỏi ta về số tiếng đồng hồ, ta không có tiếng nào hết. Nhận thức là điều gì mà luôn ở đó, nó không bao giờ biến mất. Trong mối quan hệ tựa như một viên kim cương này, có rất nhiều màu sắc và giác cắt khác nhau. Vì thế, hôm nay, tôi muốn mời em hãy giữ một tâm trí rộng mở và một trái tim rộng mở để bắt đầu bằng việc nhận lấy những lời chúc phúc và chấp nhận những lời chúc phúc.


Tại sao Baba yêu thương em rất nhiều?

Nhiều năm về trước, tôi có phỏng vấn 3 Dadi về một vài ý điểm.

Đầu tiên là Dadi Kumarka, tôi hỏi bà: Dadi, tại sao Baba yêu chị nhiều như vậy?

Dadi nhìn tôi và nói: Bởi vì đôi mắt của Dadi không bao giờ bị thu hút bởi bất cứ một con người hay một thứ gì.

Sau đó không lâu, tôi cũng hỏi Dadi Gulzar: Dadi, tại sao Baba yêu Dadi nhiều vậy?

Dadi trả lời: Bởi vì ta khiến Baba trở thành thế giới của ta và Baba ở trong tâm ấn của ta.

Trong tiếng Hindi, có một cặp từ đồng âm: Sanskar (Tâm ấn) và Sansar (Thế giới). Baba ở trong tâm ấn của ta và Baba là thế giới của ta, sansar. Điều này là vô cùng chân thực. Nếu em nhìn cuộc đời của Dadi Gulzar, bà đã từ bỏ mọi hoạt động thuộc về cuộc sống đời thường. Chúng ta thì vẫn làm những điều đó, bảo vệ, bào chữa cho bản thân mình nhưng bà thì không hề có bất cứ một tàng thức nào mà cần tới sự bao biện hay bào chữa cả. Chỉ là một cỗ xe bé nhỏ của Baba.

Sau đó khá lâu, tôi hỏi Dadi Janki: Tại sao Baba yêu chị nhiều đến vậy?

Và Dadi trả lời: Bởi vì ta đi theo mọi chỉ dẫn của BapDada và khiến chúng thực tế. Bà rất vâng lời, trung thực, trung thuỷ và tràn đầy niềm tin trong việc đi theo chỉ dẫn của Baba.

Những chỉ dẫn trong công việc phục vụ, trong nỗ lực cá nhân, trong các mối quan hệ, bà không hề bỏ lỡ một chỉ dẫn nào cả.


Bây giờ, dù em đang ở đâu, tôi muốn chúng ta cùng dành một vài phút, hiện diện trước Baba và cảm nhận lời hồi đáp cho câu hỏi: Tại sao Baba yêu em rất nhiều? Đây là một câu hỏi quan trọng cần được trả lời cho chính bản thân em. Nó không phải là chuyện của suy nghĩ mà là cảm nhận, bởi vì như Baba nói trong murli sáng nay rất rõ ràng về việc có những sở trường đặc biệt trong mỗi linh hồn, chính là điều mà đã thu hút Thượng Đế hướng về phía em. Nếu em có thể cảm nhận sự thu hút, chú ý mà Thượng Đế dành cho em, thì sau đó nó sẽ luôn giữ em tan hoà trong cảm nhận của sự đặc biệt và độc nhất.


Trong một cuộc trò chuyện với Dadi Janki vào tháng 12/2019, ngay trước khi Dadi khởi hành chuyến đi tới Bangalore.

Tôi hỏi: Dadi, chị đang thấy gì vào thời điểm này?

Bà nói: Trong ngày của chúng ta, ở cùng với Sakar Baba, chúng ta luôn luôn có cảm nhận rằng chúng ta là đặc biệt. Baba trao cho chúng ta cảm nhận đó và chúng ta đồng thời chấp nhận nó, giữ cảm nhận đó bên trong mình. Và bây giờ, trong mọi sự mở rộng, những thứ tầm thường xuất hiện, người ta đi lại, di chuyển, trong trạng thái tầm thường.

Tôi hỏi: Sẽ cần làm gì để con người ta lại cảm nhận được sự đặc biệt trở lại?

Bà đã trao một sự hồi đáp vô cùng thú vị: Khi em cảm thấy tầm thường, em sẽ lãng phí thời gian, suy nghĩ và năng lượng của mình vào những điều nhỏ nhặt, tủn mủn. Khi em cảm thấy bản thân mình đặc biệt, em sẽ trao giá trị cho những suy nghĩ, thời gian và năng lượng của em.

Tôi thấy điều này rất quan trọng đối với chúng ta vào thời điểm này. Như những linh hồn Brahmin, những linh hồn tổ tiên của thế giới, những sở trường của chúng ta, trên vai chúng ta chính là sự phát triển và diễm phúc của những linh hồn khác.


Sakar Baba có mối quan hệ rất tốt với gia đình Dadi và Dadi thường nói về thời điểm đầu tiên khi Dadi gặp Sakar Baba. Bà đi dạo với cha của mình và đã gặp Sakar Baba trên đường và bà đã có một linh ảnh, bà cảm thấy rằng đây chính là người mà bà tìm kiếm. Và từ thời điểm đó, bà chấp nhận Sakar Baba như là cha của mình. Chuyến hành trình của bà bắt đầu thậm chí khi bà đang đang có một sự ràng buộc, tôi không muốn nói là ép buộc nhưng khi đó bà đã phải kết hôn. Nó là một mối ràng buộc đã kéo dài khoảng 1 năm rưỡi và sau đó cuối cùng, với sự giúp đỡ của người cha đời thường, bà đã có thể tự do khỏi mối ràng buộc đó và tới ở trong Yagya từ năm 1937 trở đi.


Có một câu hỏi mà Dadi từng hỏi từ những ngày rất sớm đó là: Thứ tình yêu nào mà tôi mong muốn? Hãy hỏi trái tim mình câu hỏi đó, kiểu tình yêu nào mà tôi mong chờ? Tôi có muốn thứ tình yêu từ con người, điều mà mang lại cho tôi sự dễ chịu ở đây, bây giờ? Hay tôi muốn thứ tình yêu vô vị lợi, chân thành và vị tha; thứ tình yêu khiến tôi tự do? Bởi vì đây chính là nền tảng. Nó sẽ là nền tảng từ đó em phát triển mối quan hệ gần gũi, tinh tế với Baba.


03 điều để duy trì kết nối với Thượng Đế

Từ độ tuổi khi còn trẻ, Dadi thường có những vấn đề sức khoẻ. Tôi nhớ chị Jayanti từng nói: Ít nhất đã 4 lần bà đã ở ngưỡng cửa của thần chết. Có một lần, vào tháng 6/1968, bà đi từ Pune tới Madhuban, sức khoẻ của bà không thực sự tốt, vì thế bà không thể làm bất cứ một công việc phục vụ thể chất nào. Vào những ngày đó, ở Madhuban có rất nhiều công việc phục vụ cần được làm. Bà đã phàn nàn với Baba.

Bà nói: Baba, con không thể làm bất cứ thứ gì được. Bằng cách nào mà diễm phúc của con có thể được tạo ra.

Baba nói với bà: Con, diễm phúc của con và tương lai của con nằm trong tay của Đấng Ban Tặng Diễm Phúc. Thượng Đế luôn luôn thấy con trong trạng thái cao quý và hướng thượng.

Và từ thời điểm đó trở đi, dù cho Dadi có có phải đối mặt với bất cứ thử thách nào về sức khoẻ, Dadi có thể hoàn toàn đón nhận nó, bởi vì nó hoàn toàn giải phóng bà. Việc chấp nhận lời chúc phúc từ Baba đã giải phóng bà, để bà thảnh thơi vô lo trong niềm tin tưởng. Nếu diễm phúc và tương lai của tôi ở trong tay Đấng Ban Tặng Diễm Phúc, thì tôi còn cần phải lo lắng về điều gì nữa đây. Tôi cho rằng, tất cả chúng ta đều cần phải trải qua những bài kiểm tra trong cuộc đời của mình, rất nhiều kiểu bài thi khác nhau sẽ đến. Nhưng với niềm tin, có 3 thứ mà bà thường nói tới: Niềm tin (Vishwas) - Sự trung thực (Sachai) và Sự can đảm. 03 thứ cần tới để duy trì sự kết nối tinh tế với Thượng Đế.

Bởi vì Dadi đã giải phóng bản thân mình và thả mình trên chiếc giường của niềm tin nên bà sau đó có thể giải phóng mọi sự sở hữu đối với bất cứ thứ gì. Dù cho em có thích điều đó hay không, nhưng chúng ta đều đi lại, giữ một điều gì đó sở hữu cho bản thân, có thể là hình ảnh cá nhân, khả năng, thành tựu, những công việc phục vụ chúng ta đã làm, vẫn luôn có điều gì đó mà chúng ta sở hữu. Nhưng khi chúng ta thả mình trên chiếc giường của niềm tin, sẽ không còn gì là “của tôi” nữa. Không gì cả. Có một bí mật sâu sắc đề thành công: Karankaravanhar, Baba làm tất cả.


Một trong những lời chúc phúc đầu tiên mà Baba trao cho Dadi, Baba nói về 03 kiểu con.

- Kiểu thứ 1 là những người trở thành Bapsaman - Ngang bằng với Cha. Tôi, là phẩm chất yêu thương, khiến cho mọi người trở nên ngang bằng với người Cha, trở thành những vị chủ nhân. Trở thành Bapsaman có nghĩa là khiến cho bản thân em trở thành một vị chủ nhân hoàn toàn.

- Kiểu thứ 2 là những người chỉ bước vào mối quan hệ với người Cha.

- Kiểu thứ 3 là những người giữ kết nối với Cha và làm phục vụ.


Nỗ lực là sự hồi đáp cho tình yêu thương, nó có nghĩa là trở nên ngang bằng.

Vì vậy, đây là lời chúc phúc và Baba trao cho Dadi vào ngày 23/7/1970. Baba nói với Dadi: “Tới thời điểm này, con đã trở thành hiện thân của lời nói. Trong tương lai, con sẽ trở thành hình ảnh trao đi những linh ảnh. Trạng thái lúc cuối của con sẽ trở thành người mà có trong bản thân con những trải nghiệm thực tiễn của BapDada, trong tất cả mọi người. Âm thanh sẽ xuất hiện trên môi tất cả rằng: Đây là một hình thể tương đồng với BapDada. Khi con trở thành một hình thể tương đồng, những người khác sẽ có những linh ảnh. Vì thế, bởi vì người ta nhìn thấy hình thể cuối cùng này ở trong tất cả mọi người, họ sẽ trộn lẫn mọi thứ và nói rằng: Tất cả đều là hình dạng của Thượng Đế. Họ đã coi cái trạng thái ngang bằng với Người Cha là việc tương tự trong hình thể của Thượng Đế. Tất cả những điều này đã xảy ra ở đây. Vì thế, để trở thành một hình ảnh trao linh ảnh, con phải trở nên ngang bằng với BapDada. Bây giờ con cần kiểm tra điều gì? Trạng thái ngang bằng này. Không nên có một kiểu kiểm tra nào khác. Đó chỉ là những thứ thuộc về thời thơ ấu thôi. Giờ con cần phải kiểm tra điều này. Sự ngang bằng càng lớn, sự tôn trọng con nhận được sẽ càng nhiều. Con có thể biết về lòng tự trọng của bản thân thông qua trạng thái ngang bằng của mình. Vì thế, hãy hỏi bản thân, con đã trở nên ngang bằng tới mức độ nào rồi? Và chừng nào sự ngang bằng nữa mà con cần mang lại? Đây là những gì con cần kiểm tra và truyền cảm hứng cho những người khác kiểm tra. Hãy cân nhắc điều này nữa. Càng ngang bằng bao nhiêu, càng gần kề bấy nhiêu.”


Cách tiếp cận của Dadi và cảm xúc của tôi về việc gần kề với Baba không mấy liên quan tới việc nỗ lực để gần kề Baba mà lại là việc loại bỏ đi những điều cản trở trên con đường đó, kết thúc những gì chắn ngang trên đường, bởi vì đây là một mối quan hệ vĩnh hằng.


Sự duy trì và khả năng chú ý

Một lần tôi có hỏi Dadi: Em nên chuẩn bị điều gì ở bên trong mình để có thể tới gần với Baba theo một cách chân thật nhất?

Và câu trả lời của Dadi rất đẹp, bà nói rằng: Em phải chăm sóc trí tuệ bên trong của em và khiến nó vô cùng bình an và thanh khiết, bởi vì chỉ khi em khiến cho trí tuệ của mình bình an và thanh khiết thì em mới có thể nhận ra Baba là ai, Người làm gì và Người khiến cho điều gì xảy ra thông qua những người khác?

Và tôi nhận ra rằng chặng hành trình của Dadi liên quan rất nhiều tới sự duy trì và chú ý. Bà luôn có sự chú ý hướng về phía Baba, trong mọi thứ bà làm, dù cho bà trao lớp học, nói chuyện với chúng tôi, ăn uống hay uống thuốc, bà luôn dành sự chú ý cho Baba.

Chúng ta có quá nhiều thứ cần làm trong cuộc sống vậy bằng cách nào mà chúng ta có thể tưởng nhớ Baba? Nhưng khả năng chú ý tới một điều gì đó mà em yêu thương trong khi em vẫn đang làm những công việc khác thì tồn tại ở đó. Hãy nghĩ về việc một người mẹ ẵm bồng một đứa trẻ trên tay và vẫn di chuyển quanh nhà, nấu nướng, dọn dẹp, nghe điện thoại. Đây là một trong những cụm từ yêu thích của Dadi: Khiến Thượng Đế trở thành con của em. Baba là con của em và rồi em sẽ trải nghiệm trạng thái Jeevan Mukti - Giải thoát trong cuộc sống. Trải nghiệm việc Baba là con của em và duy trì sự chú ý hướng tới Baba có nghĩa là em sẽ liên tục được giải phóng khỏi việc bị mắc kẹt trong bất cứ tình huống nào tới trước em, em sẽ không bị mắc kẹt với những gì em đang làm, bởi vì sự chú ý dành cho Baba trao cho em trải nghiệm của sự tự do.


Baba thì rất tuyệt diệu. Baba có thể trở thành bất cứ thứ gì em muốn Người trở thành. Sự hiện diện của Baba đóng vai trò giống như một người bảo vệ, sự hiện diện của Baba đóng vai trò như một miếng giấy thấm hút, nó thấm hút và lấy mọi thứ trước khi nó kịp chạm tới em. Bà ở cùng Baba và lắng nghe, và đây là lý do tại sao bất cứ linh hồn nào tới với Baba, tới với Dadi đều luôn cảm thấy rằng chỉ cần bà trao dù chỉ một phút chú ý thôi chúng ta cũng cảm thấy mãn nguyện.


Trân trọng mọi khoảnh khắc và tình huống của vở kịch

Một lần chúng tôi ở Oxford, có một chương trình retreat sắp bắt đầu và chắc chắn tôi tới trước khi chương trình đó diễn ra, tới bên Dadi và hỏi bà một số điều. Tôi thấy rằng bà đang bận với một vài người nhưng vẫn ra dấu cho tôi đứng chờ bên ngoài phòng bà vì thế tôi chỉ bình an mà đứng chờ ở đó. Sau đó, có một chị người đang tổ chức chương trình retreat, chị ý tới lao vào phòng vài phút sau đó và người kia thì mới kết thúc việc trò chuyện với Dadi. Chị nói: Dadi Dadi đi thôi, chương trình của chị sắp bắt đầu rồi. Và Dadi nói: Gopi, vào đi em. Và trong 1 phút đó, tôi tập trung và hỏi bà những gì tôi cần hỏi. Bà lắng nghe và trao cho tôi hồi đáp. Chỉ có 1 phút đó thôi mà giống như 5 phút vậy. Bà đã không để cho sự gấp rút của chương trình, sự khẩn cấp của việc phải đi tới chương trình đó choáng mất cái khoảnh khắc mà vở kịch đã đặt trước mặt bà. Bà vô cùng vô cùng chân thật với vở kịch và đó là một trong những điểm đáng kinh ngạc ở Dadi. Bà biến vở kịch trở thành người. bạn thân của bà. Bà trao sự hồi đáp và trong khoảnh khắc, bất cứ thứ gì cần phải được thực hiện, bà sẽ trao sự chú ý cho điều đó và kết thúc nó. Không có thứ gì nên bị bỏ thừa hay chừa lại vì điều gì đó kế tiếp. Đây là một trong những câu khẩu hiệu của Dadi: Nếu không phải bây giờ thì không bao giờ.


Hoàn toàn trọn vẹn và luôn sẵn sàng

Em sẽ ngay lập tức có sự chủ động trong cuộc sống khi có sự chú ý tinh tế vào Baba. Bởi vì không có gì gọi là “tôi” hay “của tôi”, nên em sẽ không phải mang vác những gánh nặng của việc phải hồi đáp thứ này, thứ kia. Điều đó sẽ khiến em thực sự tự do, chỉ cần giữ mình sẵn sàng. Đó là điều mà các Dadi đã làm, hoàn toàn và trọn vẹn sẵn sàng.


Trong một cuộc phỏng vấn Dadi về chủ đề sakaash (Những tia năng lượng tinh tế của ánh sáng và sức mạnh). Có một chuỗi những murli Baba từng nói về việc phục vụ thông qua tâm trí, và Dadi đã miêu tả về sakaash. Thông thường, con người ta thường diễn giải về sakaash nghĩa là: Em hình dung ai đó, em đặt họ trước mặt Baba và nghĩ về họ, em gửi cho họ ánh sáng, sức mạnh và những lời chúc tốt lành. Nhưng nó thì vẫn chỉ là một hình thức thô. Dadi nói: Khi em trở nên gần kề với Baba, ở trong cảm nhận sâu sắc rằng không có điều gì khác ngoại trừ em và Baba. Không có gì khác và không một ai khác. Tôi và Baba. Cảm xúc đó, sóng rung động đó làm công việc phục vụ như một nguồn ánh sáng và sức mạnh cho tất cả mọi linh hồn mà cần tới nó.


Nhận ra yếu kém của bản thân

Dadi thường nói: Hãy nhận ra những yếu kém của bản thân. Một ngày, tôi có đưa Dadi đi dạo và hỏi Dadi: Dadi, Dadi nói cho em biết yếu kém của em là gì đi?

Dadi nói: Tại sao ta lại cần phải làm công việc của em hộ em?

Một điều thật tuyệt phải không? Bà sẽ không đào bới những sự nhơ nhuốc của tôi thay cho tôi. Tôi nói với bà: Vậy chị có thể nói cho em biết bằng cách nào em có thể khám phá ra những yếu kém của bản thân mình không?

Và bà nói: Hãy ngồi yên lặng, cùng với Baba, trong sự tĩnh lặng. Và nhìn xem điều gì vẫn còn ở đó khiến em xa cách với Baba?


Dâng nộp hoàn toàn

Một vài năm trước khi Dadi rời bỏ cơ thể, tôi đã chứng kiến trạng thái dâng nộp hoàn toàn của bà. Dadi có một ý chí rất mạnh mẽ và bà không thích bị chỉ bảo về việc mình cần phải làm gì, hầu hết trong chúng ta đều không muốn vậy. Nhưng bà thường luôn tự tạo ra chương trình của mình, dù cho ai có đang ở xung quanh thì bà luôn biết rằng bản thân cần làm gì. Và cùng với thời gian, bà đã hoàn toàn dâng nộp trước vở kịch, trước những gì diễn biến xung quanh. Những linh hồn ở trong sự đồng hành của bà, bất cứ thứ gì họ cần tới từ Baba, bà sẽ dâng nộp và để cho vở kịch và Baba trao cho họ bất cứ thứ gì họ cần tới. Đây là trạng thái của bà vào lúc cuối. Tôi cảm thấy rằng, trong hành trình Brahmin của mình, đó là nơi chúng ta sẽ đi tới. Có một sự nỗ lực, chuẩn bị và trau dồi bản thân từ bên trong đến như thế để trở thành một chấm điểm, hoàn toàn trong sạch, chẳng còn lại vì về bản thân mình, để cho vở kịch và Baba có thể sử dụng em như một con rối và hoàn thành những mong ước vô hạn của tất cả cùng một lúc. Bởi vì khoảnh khắc đó bà đã dâng nộp bản thân mình. Không chỉ là những người quanh bà có được những gì họ muốn mà cả những tín đồ mà đang thờ phụng hình ảnh của bà đồng thời cũng trải nghiệm được điều gì đó. Sự hào phóng của bà và trái tim rộng lớn của bà đã chạm tới điểm của sự dâng nộp hoàn toàn. Em cần nuôi dưỡng và mở rộng để trái tim trở nên rộng lớn, em không thể chỉ đột ngột thức dậy ngày hôm nay và nói: Con sẽ dâng nộp cho Baba. Có rất nhiều sợi dây kéo em xuống. Những cái “tôi” và “của tôi” tinh tế. Em cần phải đi qua một số những rào chắn.


Một trái tim rộng lớn – Nền tảng cho sự dâng nộp hoàn toàn

Có một lời chúc phúc mà Baba đã trao cho Dadi, tôi gọi nó là một trái tim rộng lớn, nó là nền tảng và sự chuẩn bị được cần tới cho hành trình dâng nộp hoàn toàn. Đây là lời chúc phúc của Baba cho Dadi vào 1/4/1978:

“Khi con thực hiện bất cứ chương trình nào với một trái tim rộng lớn, nó là rất tốt. Không nên có những câu hỏi “như thế nào” hay “điều gì sẽ xảy ra”. Nó cần phải diễn ra và chúng ta cần phải thực hiện nó. Thành công là quyền sinh ra đã có của chúng ta. Vì thế đây là một kết quả tốt. London có một trái tim rộng lớn, trái tim rộng lớn của người con gái Janak là số 1. Tại sạo? Cô con gái ấy không hề hỏi những câu hỏi như “tại sao” hay “bằng cách nào”, thay vào đó, mọi việc chỉ đơn thuần xảy ra như vậy. Tất cả mọi người phải thấy được việc nó diễn ra dễ dàng như thế nào. BapDada nghe thấy rằng có một số khoản chi phí nhưng nó lại có một sự tiết kiệm lớn hơn thế. Có sự tiết kiệm, nó đang tăng lên thậm chí nhiều hơn nữa. Điều này là hiệu quả. Vì thế những điều kì diệu này là thuộc về ai? Nó là kết quả của một trái tim rộng lớn. Bất cứ khi nào có một chương trình nào đó, trước tiên, con hãy có một trái tim rộng lớn, và rồi thành công chắc chắn sẽ theo sau. Chúc mừng con! Người con gái Janak luôn duy trì sự nhiệt tình và hứng khởi và đây là bản chất để có được niềm say sưa ngây ngất thuộc về Thượng Đế và để gia tăng sự nhiệt tình trong tất cả những người khác thông qua sự nhiệt tình của chính bản thân.”


Một trong những dấu hiệu của sự nhiệt tình là sự nhẹ nhõm. Để ở gần Thượng Đế, em cần phải giữ mình nhẹ nhõm. Tôi đã thấy công việc của bà chính là khiến cho mọi người cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi nhớ có một hôm tôi ngồi ở quầy lễ tân của Trung tâm Retreat GRC và có một người gọi tới, người đó đang gặp rắc rối lớn về tài chính và tôi đã chuyển cuộc gọi tới cho Dadi. Dadi nói chuyện với anh ấy và Dadi nói: Em còn phải lo lắng điều gì nữa nào, Dadi đang ngồi đây với em mà. Và toàn bộ cuộc trò chuyện kéo dài 5 phút đó, bà chỉ làm một việc đó là khiến anh ấy nhẹ nhõm, vô lo. Tôi nhận ra rằng: Đó chính là việc mà một người ở gần kề với Thượng Đế sẽ thực hiện. Họ không chỉ khiến cho bản thân nhẹ nhõm khỏi gánh nặng mà còn giúp những người khác trở nên nhẹ nhõm, mang họ tới gần Baba.


Tình yêu thương sâu sắc và sự chăm sóc tinh tế

Một trong những trải nghiệm tôi từng có vào những ngày khởi đầu khi thiết lập trung tâm retreat ở Oxford. Có rất nhiều thứ cần phải làm, chương trình retreat diễn ra liên tiếp. Một hôm, tôi có một cơn đau đầu và tất cả những gì tôi muốn làm lúc đó chỉ là trở về phòng và ngả lưng. Nhưng để trở về phòng mình, tôi phải đi qua phòng của Dadi. Tôi đã đi xuyên qua hành lang, cửa phòng của bà thì vẫn mở và tôi cúi đầu xuống và đi thật nhanh và đâm sầm vào một người khác ở cuối hành lang. Sau đó tôi nghe thấy có tiếng gọi: Gopi. Tôi nghĩ rằng: Ôi, Dadi đã thấy mình rồi, nên tôi đi vào phòng và bà đang có một cuộc gặp gỡ với nhóm đến từ vùng Sindhi. Họ nói tiếng Hindi, Sindhi và đâu có cần tới tôi, nhưng bà vẫn gọi tôi vào và bảo tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống và tự hỏi: Tại sao Dadi lại gọi mình? Thực ra bà đâu có cần tới mình. Sau đó, bà vẫn tiếp tục trò chuyện, tôi ngồi đấy 10, 12, 15 phút trôi qua. Và khi nhóm đó đi khỏi, bà quay sang tôi vào bảo: Em đang đi đâu đó?

Tôi nói: Em muốn về phòng nghỉ vì đầu em bị đau.

Bà nói: Đúng, Dadi đã bắt được sóng rung động rằng có thứ gì đó không ổn khi em đi qua. Em có biết tại sao Dadi gọi em không? Dadi gọi em lại vì Dadi muốn khiến em nhẹ nhõm hơn. Nhìn xem, trong cuộc trò chuyện 10 - 15 phút này, Dadi đã nói cho em biết 1 bí mật: Đừng bao giờ đi ngủ với một cái đầu nặng nề. Hãy luôn khiến bản thân em nhẽ nhõm bằng thứ gì đó sau đó rồi hẵng đi ngủ.

Bà nói: Giờ em đã thấy khá hơn chưa?

Tôi nói: Vâng thưa Dadi, em ổn hơn rồi. Được ở cùng chị khi nào cũng thật tuyệt.

Và bà nói: OK, giờ em đi nghỉ đi.

Tôi đã rất xúc động. Nó giống như việc khi em chăm sóc ai đó ở một chiều sâu tinh tế, em sẽ không thể giả bộ được. Nó chính là sản phẩm phụ của chính cái cách mà em đối xử với bản thân mình và với Thượng Đế. Em chỉ có thể dưỡng nuôi ai đó trên nền tảng của việc em dưỡng nuôi chính bản thân mình. Và đây là những khía cạnh rất nhỏ về sự chăm sóc của Dadi.


Tình yêu vị tha, vô hạn

Hãy hỏi bản thân mình: Kiều tình yêu nào mà em mong muốn? Nếu em chân thành mong ước về một thứ tình yêu vị tha, thì nó chỉ tới với một điều kiện và điều kiện đó là: Không có sự lãng phí. Và đó chính là nguyên tắc của Dadi. Vào những ngày đầu của cuộc đời mình, Dadi thường bị gọi là ẩn sĩ vì bà dành quá nhiều thời gian ở trong sự cô tịch nhưng sau đó, tất cả những công việc tạo kén âm thầm mà bà làm trong những năm đầu tiên đã trở thành nền tảng để bà có thể phục vụ vô hạn với ánh nhìn drishti thanh khiết, thái độ thanh khiết.


Từ bỏ những thắc mắc, nhìn thấy kế hoạch của Baba trong mọi viên ngọc.

Vào năm 1974, sau 1 thập kỉ tapasya và phục vụ ở Ấn Độ, bà đã tới phương Tây và mở rộng công việc phục vụ. Ở Delhi, có 1 lớp học với 100 người và họ rời nơi đó để tới Anh Quốc, nơi mà chỉ có khoảng 8 tới 10 người, và lớp học chỉ diễn ra vào cuối tuần. Đó là một trái tim rộng lớn, vĩ đại! Không một câu hỏi nào có thể mang em vào trạng thái nhận thức hạn hẹp, hữu hạn của những gì em thấy trong thời điểm hiện tại. Và đó là lý do tại sao, trên nền tảng của sự từ bỏ việc thắc mắc và nghi nhờ, Dadi đã có thể duy trì một trái tim rộng lớn và để cho tầm nhìn của Baba, kế hoạch của Baba được biểu hiện. Bà giữ mình gần kề với Baba đến mức mà tầm nhìn và kế hoạch cho công việc phục vụ thế giới được biểu lộ thông qua những linh hồn mà tới trước bà. Tưởng tượng xem nhé: Ken và Charlie là những người hippy - người lập dị chống lại những quy ước của xã hội, họ mở cửa căn nhà trên đường Tennyson, ở Anh. Một phụ nữ đến từ Ấn Độ trong bộ sari trắng mở cửa cho 2 người hippy. Vào những ngày đó thì cảnh tượng đó sẽ trông thế nào? Có lẽ em sẽ hỏi: Oh, họ tới từ đâu vậy, họ hơi có mùi. Nhưng Dadi nhìn thấy những đứa con của Baba và ánh nhìn drishti mà Dadi dành cho họ khiến họ trở thành những công cụ như ngày hôm nay. Đây là một trái tim rộng lớn. Bà nhìn thấy kế hoạch của Baba qua mỗi viên ngọc mà tới trước bà và bà đã đầu tư 110% vào mỗi viên ngọc. Kế hoạch được biểu lộ không phải thông qua công việc mà thông qua những viên ngọc mà tới trước bà. Và khi mà mỗi viên ngọc được dưỡng nuôi, thì từng chút một những mảnh ghép về Thượng Đế dần được hé mở. Phần vai của họ mở ra, diễm phúc của họ mở ra. Và đó là cách mọi thứ phát triển, nó vô cùng tự nhiên, không hề mang dáng dấp của một kế hoạch quản trị dự án. Đó là khả năng giữ trí tuệ đơn thuần và nhận ra những viên ngọc tới trước em.


Nhiều năm trước chúng tôi có làm việc với một nhóm và họ đang có những vấn đề, họ phải kết thúc một dự án lớn và chúng tôi đã đưa họ tới Madhuban và gặp Dadi. Một trong những anh em trong nhóm đó nói với Dadi rằng: Cái người này đang nói dối em, bằng cách nào mà em có thể tin tưởng anh ta được?

Câu trả lời của Dadi vô cùng đẹp: Em không thể tin tưởng ở bản tính và những tâm ấn của ai đó nhưng em có thể tin cách mà Baba sẽ muốn sử dụng họ.

Điều này thì thực sự chạm tới trái tim tôi. Bởi vì nó thực sự đã hoàn toàn tái cấu trúc mạng lưới và kết cấu trong những mối quan hệ của Brahmin. Baba đã lựa chọn mỗi người trong chúng ta, Baba khiến cho những phần vai đặc biệt được diễn ra giữa chúng ta. Bất cứ tâm ấn hay bản tính nào thì cũng đều là một phần tổng thể và trọn vẹn của mỗi cá nhân, đó là kết quả của karma và cái tổng thể trọn vẹn đó của mỗi người thì là chuyện của họ, không phải của tôi. Vì thế, nếu tôi khiến cho bản tính và tâm ấn của họ trở thành nền tảng cho việc phá huỷ đi niềm tin của mình, thì tôi đang làm gì vậy? Tôi tham gia vào một công việc mà chẳng hề can dự tới tôi. Bản tính và tâm ấn của ai đó thì không phải việc của tôi. Brahmin là một công cụ, trách nhiệm chính của tôi là giữ cho ánh nhìn drishti của mình, đôi mắt bên trong của mình, nhận thức của mình thật trong sạch để tôi có thể nhận ra tại sao Baba lại chọn cá nhân đó và Baba muốn làm gì thông qua họ, và giữ mình kiên định.


Dadi nói: Đừng đổ lỗi cho ai cả, chỉ là họ đang bị ở dưới sự ảnh hưởng nào đó mà thôi. Hãy có sự nhân từ. Cái nhìn nhân từ thì sẽ thấy rằng linh hồn đó đang bị ảnh hưởng bởi bản tính và tâm ấn của họ vào thời điểm đó. Linh hồn đó cần tới sự nhân từ chứ không phải sự đánh giá và chỉ trích. Ánh nhìn của Baba dành cho chúng ta khiến chúng ta trưởng thành vượt thoát khỏi những trói buộc của bản tính và tâm ấm. Đó chính là món quà mà chúng ta muốn được trao cho nhau.


Giữ gìn giá trị của nhau và duy trì lòng tự trọng

Trong một buổi đi dạo với bà, bà bảo tôi: Mọi thứ rất ổn.

Tôi nói: Vâng, nhưng Dadi ơi, chị biết đó, có một người anh em mà em cứ cảm thấy khó khăn khi làm việc với anh ấy. Anh ấy làm cái này, cái kia.

Và Dadi đã dừng tôi lại giữa chừng, và bà nhìn tôi một cái nhìn nghiêm khắc và nói: Em muốn gì nào? Em muốn Dadi nghe và tin những gì em nói? Em muốn Dadi chấp nhận cái người đó là như thế? Đó có phải là những gì em muốn? Nếu em cứ tiếp tục như vậy, em đang phát triển tâm ấn của sự phàn nàn đó, và điều đó thì sẽ gây ra điều gì cho diễm phúc của em? Dadi sẽ không nghe một lời nào hết. Và chỉ vậy mà thôi.

Thực sự vào khoảnh khắc đó, sự nhân từ, sự bảo vệ của bà đó chính là sự kiên quyết: ta sẽ khăng khăng chỉ thấy những điều đặc biệt của linh hồn đó mà thôi. Dadi đã bảo vệ phẩm giá của chúng ta. Công việc của chúng ta là gì? Đâu là nỗ lực sẽ giữ em gần kề với Thượng Đế? Đó là việc bảo vệ phẩm giá, giá trị của nhau và giữ gìn lòng tự trọng. Bởi vì khi chúng ta bảo vệ sợi dây tinh tế của sự thánh thiện đó, chúng ta tự động ở trong trái tim Thượng Đế. Thời kì chuyển giao là thời điểm để chúng ta ở trong ngai vàng trái tim Thượng Đế. Vì thế, bất cứ điều gì tôi làm, hãy để tôi khiến cho những người khác cũng được đặt ngồi trong ngai vàng trái tim Thượng Đế, hãy để tôi nói về những linh hồn khác theo cái cách mà người ta sẽ cảm nhận được linh hồn đó sống trong trái tim Thượng Đế. Đó chính là sự hỗ trợ cần thiết cho chúng ta vào thời điểm này để có thể phát triển sự hài hoà và thống nhất, sự thanh khiết trong cái nhìn và thái độ để có thể hiển lộ Baba trên thế giới.


Giải phóng bản thân khỏi bản tính và tâm ấn

Trong một cuộc gặp gỡ với một nhóm nhỏ các giáo viên. Dadi đi loanh quanh và hỏi từng người một trong chúng tôi hãy nói cho Dadi biết vào thời điểm hiện tại, chúng tôi cảm thấy yếu kém tinh tế của mình là gì? Bà thường làm điều này thường xuyên và nó rất hữu ích. Bởi vì khi em phải tiết lộ yếu kém của mình, em sẽ buông bỏ đi được ý thức thể xác, một phần nào đó. Khi em giải phóng cái ý thức cơ thể, em giải phóng sự kìm kẹp của những thứ được gọi là bản tính và tâm ấn.


Khi tới lượt của tôi, tôi nói với Dadi: Dadi, em không chỉ trích người khác ở đây, em cố gắng chinh phục nó, tư duy một cách phản biện về người khác, nhưng em có quan sát, nhận ra một cách tinh tế rằng em chú ý tới yếu kém của người khác. Nó chỉ là một sự chú ý tới yếu kém của người khác, rất tinh tế, nhưng em có thấy nó.

Dadi rơi vào tĩnh lặng, bà đưa ra một sự hồi đáp rất đẹp, bà nói: Đối với yếu kém đó, hãy đi sâu hơn nữa vào trải nghiệm về ánh sáng của linh hồn, và nó sẽ biến mất.

Sự nhân từ của Dadi rất đáng kinh ngạc bởi vì sự hồi đáp của bà không logic hay lý trí, chúng chỉ đơn giản đầy ắp tính linh hồn.


Tôi nhớ có người đã từng viết cho tôi một email dài nửa trang, liệt kê ra những điểm yếu của tôi, những gì tôi đã làm sai trong khi phục vụ, và ego của tôi thì lớn thế nào. Tôi đọc email và nghĩ rằng: tôi nên trả lời sao đây? Thế là tôi sẽ đưa nó cho Dadi. Bà đọc email và sau khoảng 5 phút, bà vẫy vẫy cái lá thư về phía tôi và nói: Nếu em giữ những thứ này trong tâm trí em, trong nhận thức của em, thì sau đó những gì Baba đã từng trao cho em sẽ không thể chạm tới linh hồn đó. Những lời phàn nàn của linh hồn đó sẽ tiếp tục.

Vào khoảnh khắc đó, trong 1 giây, bà đã giải phóng tôi khỏi mọi ý thức về bản ngã, giải phóng tôi khỏi ý thức về bản tính và tâm ấn của tôi, đưa tôi tới thẳng tới điều mà giá trị nhất trong việc làm phục vụ. Những thành tựu tôi nhận được từ Baba và bằng mọi cách giữ bản thân tôi trong sạch đến mức mà những người khác sẽ nhận được những thành tựu đó. Điều đó có nghĩa rằng tôi không thể giữ bất cứ điều gì mà bất cứ ai nói trong tâm trí mình, hay trong tàng thức của mình. Từ thời điểm đó, khi tôi hồi tưởng lại điều này, tôi nhận ra tại sao người đó lại phàn nàn về tôi. Trong cuộc đời Brahmin, chúng ta phàn nàn về nhau bởi vì họ không nhận được lợi ích từ mối quan hệ của bạn với Baba. Họ chỉ đơn giản là đánh trúng bản tính và tàng thức của em, nhưng nếu tôi chăm sóc bản thân mình theo cách mà bất cứ thứ gì tôi nhận được từ Baba, mọi người sẽ trải nghiệm được nó, mọi người sẽ chấp nhận tôi như tôi là. Và đó là bí mật của bà.


Trong khi thực hiện hành động, hãy tích luỹ sức mạnh tĩnh lặng.

Khi Nhà Hợp Tác Toàn Cầu được xây dựng, tôi nhớ Dadi đã có một bài phát biểu, Dadi nói: Đây là minh chứng cho sức mạnh tĩnh lặng. Tích luỹ sức mạnh tĩnh lặng nghĩa là gì? Bà nói: Trao cho bản thân thời gian để khiến cho những suy nghĩ của em tràn đầy sự quyết tâm và cao quý là một việc rất quan trọng.


Và đó là những gì bà đã làm. Khoảng thời gian trước năm 1991, Dadi đã trải qua những đợt bệnh thường xuyên, bà đã nằm liệt giường. Nhưng những khoảnh khắc đó, Baba bảo bà rằng: trí tuệ của con đang được nghỉ ngơi, cơ thể của con đang nghỉ ngơi. Nhưng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi đó, bà đã vượt thoát khỏi sự xáo động của tâm trí và khiến suy nghĩ của mình quyết tâm và cao quý hướng thượng. Em phải đặt một đường kẻ cho những suy nghĩ của em, nếu không maya sẽ tới, chơi những trò chơi và giải khuây cho em với đủ kiểu mô típ suy nghĩ. Vì thế, rất quan trọng để biết rằng, đây là những thói quen, mô típ của suy nghĩ, chúng thì không phải bản thân tôi. Hãy đặt ra rào chắn cho chính mình. Hãy dành thời gian cho bản thân mình để đặt ra rào chắn đó. Và khi em đặt ra rào chắn đó, tự động sự tĩnh lặng được tích luỹ. Khi em tiếp tục thực hiện hành động, với những suy nghĩ quyết tâm và cao quý hướng thượng, em sẽ tiếp tục tích luỹ hoa trái của sự hài lòng và tĩnh lặng.


Dadi là người nỗ lực khổng lồ, bà không ngừng tạo ra những nỗ lực tinh tế cho tới hơi thở cuối cùng. Và đó không phải là sự nỗ lực đối với bà, đó là tình yêu từ tận trái tim để trở nên ngang bằng với Baba. Và hôm nay là ngày để tạo ra suy nghĩ quyết tâm và cao quý cho bản thân em. Hãy để sức mạnh của Baba, sức mạnh của tất cả những linh hồn tổ tiên đóng một con dấu cho suy nghĩ đó, để mà chúng ta có thể thực sự trao đi hồi đáp của tình yêu thương và trở nên Bapsaman.


Om Shanti

92 views0 comments

Comments


bottom of page